Khi Lý Tư còn sống rất chiều chuộng Hứa Tinh Thu.
Tất cả mọi người đều biết cậu ấy là nô lệ của vợ.
Sau khi có con gái lại trở nên yêu chiều người phụ nữ thất thường.
Đương nhiên, Hứa Tinh Thu có khả năng này.
Cô ấy đủ xinh đẹp, lại là phần tử trí thức.
Vì để được ở bên Lý Tư, cô đã từ bỏ công việc rất có triển vọng để trở thành một người nội trợ.
Lý Tư từng nói: “Tôi phải bồi thường cho cô ấy gấp nhiều lần!”
Cậu ấy nói được làm được.
Chính là như vậy, cậu ấy đã chiều chuộng cô trở thành một kẻ vô dụng.
Hứa Tinh Thu không biết thanh toán hoá đơn tiền điện nước, Chu Lâm dạy cô.
Nhưng cô ấy nói: “Khó quá đi!”
Chu Lâm bất đắc dĩ: “Vậy để anh giúp e thanh toán!”
Hứa Tinh Thu không biết nấu ăn, có một lần suýt chút nữa đã đốt cháy nhà bếp.
Chu Lâm chỉ đành gác lại công việc đang dang dở mà lao đến.
Sau đó anh ấy bắt đầu giúp Hứa Tinh Thu gọi đồ ăn bên ngoài.
“Cô ấy không biết tự gọi sao?”
“Tiện tay thôi!”
Đèn ở trong nhà bị hỏng, Hứa Tinh Thu không biết phải làm sao.
“Cô ấy có thể gọi thợ sửa chữa.”
“Gái mất chồng và con mồ côi cha, để người lạ vào trong nhà không an toàn.”
Có một lần tôi và Chu Lâm đang trả bài, cả hai người chúng tôi đều đang nhiệt tình, Hứa Tinh Thu gọi điện thoại đến.
“Đồng Đồng nôn rồi, làm sao đây? Chu Lâm, giúp em!”
Chu Lâm không nói một lời liền mặc quần áo rời đi, thậm chí còn không có thời gian kéo lại chăn cho tôi.
Sau đó phát hiện Hứa Tinh Thu đã cho Đồng Đồng ăn bún ốc.
Đứa bé lập tức bị cay đến mức vào bệnh viện.
Hứa Tinh Thu không thể một mình đưa con ra ngoài, cho dù là đi chơi hay là đứa trẻ bị ốm.
Chu Lâm luôn có mặt bất cứ lúc nào được gọi.
Anh ấy đã gánh vác trách nhiệm của Lý Tư.
Điều này khiến cho tâm trạng của anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Tôi biết anh ấy đang bù đắp.
Nhưng quá trình bù đắp này lại khiến cho tôi càng ngày càng khó chịu.
Tôi cảm thấy đã sắp chạm đến giới hạn của bản thân.
6
Tôi chuẩn bị nói chuyện với Chu Lâm.
Nhưng buổi sáng khi tôi dậy anh ấy đã đi rồi.
Bữa ăn sáng đặt trên bàn, được đựng trong hộp giữ nhiệt.
Có cháo, có bánh bao hấp và trứng.
Bên cạnh có một tờ giấy nhắn: “Nhiễm Nhiễm, anh xin lỗi, hôm qua là thái độ của anh không tốt, lẽ ra anh không nên nói chuyện với em như vậy. Anh biết là em vẫn luôn ở bên và thông cảm cho anh, em cho anh thêm chút thời gian có được không?”
Trầm mặc hồi lâu, tôi ăn sáng trong im lặng.
Chu Lâm thật sự rất bận.
Khi tôi gọi điện thoại cho anh ấy là y tá nghe, cô ấy nói Chu Lâm đã vào phòng phẫu thuật, buổi sáng một ca, buổi chiều hai ca, tam làm đúng giờ là điều không thể.
Hôm nay không bận tôi chuẩn nấu một chút đồ ăn rồi đem qua.
Đã rất lâu tôi không đem cơm cho Chu Lâm rồi.
Không phải không muốn mà là gần đây mâu thuẫn của chúng tôi càng ngày càng nhiều.
Khi đến phòng hành chính, tôi chào buổi sáng y tá một tiếng.
Cô ấy mở to mắt nhìn tôi, lời nói thậm chí còn lắp ba lắp bắp.
Lúc đầu tôi không để ý, nhưng đợi đến khi mở cửa văn phòng Chu Lâm, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Hoá ra bọn họ nghĩ rằng tôi đến đây để bắt chồng ngoại tình.
Chỉ nhìn thấy Hứa Tinh Thu bỏ giày, nép mình ở trên ghế trong văn phòng của Chu Lâm, cô ấy cầm điện thoại chơi game, lấy áo khoác của Chu Lâm che chân.
Trên bàn có một hộp bánh ngọt đã ăn hết một nửa.
Tâm trạng gì nhỉ?
Không quá kinh ngạc, cũng không nằm ngoài dự đoán quá nhiều.
Nhưng trái tim tôi vẫn không khỏi trầm xuống hết lần này đến lần khác.
“Nhiễm Nhiễm, cô đến rồi! Ngồi tự nhiên, đừng khách sáo, ăn bánh ngọt không? Chu Lâm mua cho tôi đấy, anh ấy sợ tôi đói!”
7
Gần đây tâm trạng của Tinh Thu không được tốt, một mình ở nhà dễ có những suy nghĩ lung tung, cô ấy chỉ là muốn có một người cùng ăn cơm mà thôi, anh không thể từ chối!”
Đây là lời giải thích mà tôi đã chờ đợi suốt một giờ đồng hồ.
Tôi đã càng ngày càng không nhìn rõ giới hạn của Chu Lâm nữa.
“Hôm nay anh có thể đưa cô ấy đến văn phòng, có phải ngày mai anh đã có thể dẫn cô ấy về nhà không? Ngày kia chúng ta cứ thế mà nhường cho cô ấy nửa cái giường nhé!”
Chu Lâm cau mày, nói: “Em đang nói lung tung cái gì đấy?”
Tôi lại thở dài.
Đôi khi một số sai lầm thực sự là tự mình gây ra.
“Sáng nay anh hỏi em, có thể cho anh một chút thời gian, câu trả lời của em là: “không thể!”
Nói xong tôi đứng dậy bỏ đi.
Chu Lâm nắm lấy tay tôi.
“Ý của em là gì?”
“Chu Lâm, hoặc là anh đá Hứa Tinh Thu ra khỏi cuộc sống của hai chúng ta, hoặc là em đá anh đi, anh tự mình chọn!”
Hai mắt của anh ấy bốc ra lửa, trừng trừng nhìn tôi: “Em nhất định cứ phải ép anh như vậy?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Em ép anh? Lúc đầu anh nói muốn cho hai mẹ con, gái mất chồng, con mất cha đó 200 nghìn, em không chớp mắt đã đồng ý. Hơn nửa năm nay, em vì Hứa Tinh Thu mà đã trải qua cuộc sống hôn nhân như không có chồng, anh còn muốn em như thế nào nữa?”
“Chu Lâm, em nhẫn nại đủ rồi nhiều rồi, bây giờ là lúc anh đưa ra lựa chọn!”
“Anh không hiểu!” Chu Lâm gầm gừ, “Lý Tư không còn nữa, anh chỉ là muốn giúp cậu ấy mà thôi, tại sao lại khiến em đến mức không thể chịu đựng như vậy, giữa anh và Hứa Tinh Thu hoàn toàn trong sạch, sao em cứ phải quan trọng hoá vấn đề lên thế?”
Tôi thất vọng nhìn Chu Lâm.
Trước giờ tôi không nghĩ anh ấy biết cách giả vờ bối rối với tôi như vậy.
“Buông tay.”
Sắc mặt Chu Lâm lạnh lùng, càng dùng lực mạnh hơn để siết tay tôi.
Trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn.
“Em bảo anh buông tay ra.”
Trong lúc vùng vẫy, cuối cùng tôi nghiêng đầu rồi nôn ra.
Chu Lâm lo lắng ôm lấy tôi: “Sao vậy? Em thấy khó chịu ở đâu à?”
Tôi khó chịu thở hổn hển và nói một cách hằn học: “Em không sao, chỉ là những lời anh nói khiến em buồn nôn.”
Tay của Chu Lâm đột nhiên siết chặt đến nỗi bả vai tôi đau nhức.
8
Chu Lâm và tôi rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Nhưng hình như anh đã có sự thay đổi.
Anh ấy vẫn thế, sáng đi tối về, tôi không biết anh ấy ở bệnh viện như thế nào nhưng ít nhất khi ở nhà anh ấy sẽ không ra ngoài lúc nửa đêm nữa, cũng không phải cứ một lúc một lúc lại có điện thoại.
Mà tôi lại không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Dường như có hòn đá đè nặng lên tim, thậm chí có lúc còn cảm thấy tức ngực, thở không ra hơi.
Tôi không biết bản thân mình bị sao nữa.
Tôi không phải là người nhạy cảm về mặt cảm xúc, nếu không cũng sẽ không chiều theo Chu Lâm hết lần này đến lần khác.
Thế mà Hứa Tinh Thu lại có thể ép tôi rơi vào tình trạng như bây giờ, cô ấy đúng là thật sự có chút bản lĩnh.
Hôm nay tôi buồn rầu nằm ở trên giường.
Trong lúc mơ hồ, cửa chính của phòng ngủ bị mở ra, Chu Lâm bước vào.
Một lúc sau, vị trí bên cạnh tôi bị trũng xuống, Chu Lâm vòng qua ôm lấy người tôi, cách cả một lớp chăn.
Tôi mở mắt.
Anh ấy vùi mặt vào lưng tôi.
Buồn bã nói: “Đừng giận anh nữa, anh sẽ thay đổi!”
Anh ấy nói anh sẽ không bao giờ để Hứa Tinh Thu đến văn phòng của mình, cũng sẽ không gọi đồ giúp cô ấy nữa, anh ấy sẽ không đến nhà của Hứa Tinh Thu một mình, nếu như bắt buộc phải đi anh ấy sẽ đi cùng với tôi.
Anh ấy đảm bảo, anh ấy sẽ gạt bỏ Hứa Tinh Thu ra khỏi cuộc sống của hai người chúng tôi.
Vì vậy, khi Hứa Tinh Thu lại một lần nữa gọi cho anh ấy, nói rằng ống nước ở trong nhà bị vỡ, cô ấy không biết phải làm sao, tôi đã cùng với Chu Lâm đến nhà cô ấy.
Hứa Tinh Thu rất nhanh đã mở cửa, cả người cô ấy ướt sũng, cô mặc trên người bộ áo hai dây bằng lụa màu đỏ rực, vì bị ngấm nước nên đã dính hết vào người, đến cả chỗ lồi lên ở trước mặt cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã tự ôm lấy mình và hét lên.
Giống như tôi mới là người khác giới cần phải đề phòng.
Vẻ mặt tôi lạnh lùng, kéo lấy Chu Lâm quay người rời đi.
“Đây là lần thứ mấy rồi?”
“Cái gì lần thứ mấy?”
“Cô ấy ăn mặc hở hang ở trước mặt anh, đây là lần thứ mấy rồi?”
Chu Lâm im lặng.
“Anh chỉ là qua đây giúp đỡ, tại sao nói ra từ miệng của em lại trở thành bẩn thỉu như vậy.”
“Chu Lâm, chúng ta ly hôn đi.”
“Cái gì cơ?’’
“Đột nhiên cảm thấy anh hơi bẩn, cũng không biết là khi nào bẩn nữa, quá ghê người rồi.”
9
Chu Lâm cuối cùng cũng không đi lên, nhưng anh vẫn liên hệ với dịch vụ sửa chữa.
“Anh xem, dễ bao nhiêu!”
Chúng tôi im lặng trở về nhà:
Chu Lâm nói: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi lắc lắc đầu, quá mệt mỏi rồi.
Sự mệt mỏi lấn át tôi từ trong ra ngoài.
“Ngày mai đi.”
Giấc ngủ này cứ mê man, không tỉnh táo.
Lúc nửa đêm, tôi bị cơn đau khủng khiếp ở bụng đánh thức.
Rất đau, đau đến mức tôi toát mồ hôi.
“Chu Lâm, Chu Lâm!”
Tôi lẩm bẩm gào thét, thậm chí không chắc chắn bản thân mình đã hét ra tiếng hay không.
Đúng lúc này, Chu Lâm mở cửa phòng ngủ bước vào.
Đau đến mức tôi không chú ý đến, lúc đó Chu Lâm đã mặc quần áo chỉnh tề.
Tôi nắm lấy tay anh ấy: “Chu Lâm, em đau bụng, anh đưa em đến bệnh viện!”
Chu Lâm lại ngắt lời tôi.
“Đau bụng? Nhiễm Nhiễm, em chịu đựng chút, lúc nữa anh quay về đưa em đi! Khu của Tinh Thu bọn họ mất điện, Đồng Đồng sợ đến mức khóc lóc và có chút nói mớ luôn rồi, anh phải qua đó xem đã!”
“Chu Lâm, đưa em đến bệnh viện!” Lúc đó tôi không hề biết bản thân mình nghiêm trọng ra sao, chỉ là vô thức cảm nhận được tôi nhất định phải đi bệnh viện.
Chu Lâm lại đẩy tay của tôi ra.
“Em hiểu chuyện một chút, Đồng Đồng là đứa con duy nhất của Lý Tư ở trên đời này, em cứ nhất định phải tị với nó?”
Nói xong anh bỏ đi đầu không ngoảnh lại.
Anh ấy không quan tâm đến sắc mặt trắng bệch như ma của tôi, phớt lờ lời cầu xin của tôi.
Trái tim của tôi rơi xuống vực sâu.
“A!”
Tôi hét lên một tiếng, vén chăn ra, một vũng đỏ tươi.
Cuối cùng tôi đã gọi cho Tích Tích ở cùng khu chung cư.
Không quan tâm đến việc tôi sẽ làm bẩn xe của họ, hai vợ chồng đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi đã sảy thai.
Đứa con đầu tiên của tôi, không nói không rằng mà đến, rồi lại âm thầm rời đi.
Tôi hỏi bác sĩ về nguyên nhân.
Bác sĩ an ủi nói: “Đây là cơ thể đã giúp cô quyết định, bây giờ cô không thích hợp để mang thai đứa bé này, nó đang bảo vệ cô!”
Hoá ra là như vậy sao.
Người có thể bảo vệ tôi cuối cùng chính lại là bản thân tôi.
Sau đó tôi mê man ngủ thiếp đi, giữa chừng có tỉnh lại mấy lần, tuỳ tiện trả lời Hứa Tinh Thu một tin nhắn.
Khi mở mắt ra lần nữa, Chu Lâm đã ở cạnh giường tôi.
Khuôn mặt anh tiều tụy và đôi mắt đỏ hoe.
Tôi không hề ngạc nhiên khi anh ấy ở đây, đây là bệnh viện của bọn họ, rất nhiều bác sĩ đã từng gặp tôi, sẽ luôn có người nói cho anh ấy biết.
Chu Lâm run rẩy nắm lấy tay tôi: “Nhiễm Nhiễm, không sao đâu, con sẽ lại đến mà!”
Tôi lạnh lùng rút tay của mình ra: “Chu Lâm, ly hôn đi!”
Da mặt của anh giật giật.
“Nhiễm Nhiễm, là anh không đúng, anh sai rồi. Anh không biết em sẽ nghiêm trọng như vậy, Nhiễm Nhiễm, anh cầu xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa đi!”
“Chu Lâm, ly hôn đi!”
Chu Lâm không đồng ý ly hôn.
Sau khi xuất viện anh đón tôi về nhà, chăm sóc tôi chu đáo và cẩn thận, vì điều này mà đã xin nghỉ phép năm.
Tôi thản nhiên chấp nhận sự chăm sóc của anh ấy.
Thứ tôi mất đi là đứa con của anh ấy, đây là nghĩa vụ của anh.
Hơn nữa, anh ấy là bác sĩ, anh ấy biết cách chăm sóc một người như thế nào là tốt nhất.
Cùng là vào thời gian ở cữ này, tôi mới biết, hoá ra Chu Lâm biết nấu ăn.
Có điều anh ấy không phải học vì tôi, lần đầu tiên cũng không phải là nấu cho tôi.
Anh ấy nói với tôi rất nhiều.
Anh cầu xin tôi tha thứ.
Anh nói sẽ thay đổi.
Anh ấy nói anh ấy sẽ không quan tâm đến Hứa Tinh Thu nữa.
Anh ấy muốn sống vui vẻ hạnh phúc cùng với tôi.
Nhưng mà tôi đã từ bỏ ý nghĩ đó.
Con người mà, không đến khi cọng rơm cuối cùng rơi xuống, sẽ không bao giờ thừa nhận thất bại.
Tại sao biết rõ ràng anh ấy sẽ như vậy, sao không rời đi sớm một chút?
Bởi vì có cảm xúc mà!
Tình cảm này nếu không phai nhạt đến chút cuối cùng, sao có thể cam tâm rời xa?
Bây giờ, không còn xót lại chút nào nữa.
Tất cả những gì tôi có thể nói với Chu Lâm chỉ một câu là: “Ly hôn đi!”
Anh ấy chán nản, đau đớn và bất lực.
Đúng vào thời gian này Hứa Tinh Thu đã tìm tới tôi.
Cô ấy nói muốn nói chuyện với tôi.
Cho nên, nhân lúc Chu Lâm đi ra ngoài mua đồ ăn tôi đã gọi cô ấy đến nhà.
Hứa Tinh Thu từ trước đến nay vẫn luôn xinh đẹp.
Váy xoè, uốn tóc và trang điểm tinh tế, còn có cả móng tay giả.
Cô ấy nói: “Xin lỗi nha, khiến cho cô mất đi đứa con!”
Tôi bật cười thành tiếng.
“Nếu như cô thừa nhận như vậy, tôi nên báo cảnh sát !”
Sắc mặt Hứa Cảnh Thu cứng đờ.
“Có gì cứ nói thẳng đi, thời gian của cô không có nhiều.”
Im lặng hồi lâu, Hứa Cảnh Thu mở lời: “Cô nhường Chu Lâm cho tôi đi, không có Chu Lâm tôi không thể sống được, tôi không giống cô, cô có công việc, có năng lực, còn tôi thì đã chật ra khỏi đường ray của xã hội, tôi còn nuôi con, chỉ có Chu Lâm mới có thể chăm sóc tốt cho chúng tôi.”
Thật ra tôi không hiểu Hứa Tinh Thu, cô ấy tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, đã từng làm việc ở công ty thế giới Ngũ Bá Cường, tại sao lại trở thành một người không có khả năng tự trang trải cuộc sống như vậy.
Tất nhiên, đây không phải là điều tôi nên lo lắng.
Tôi nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới.
“Tôi đã nhắc chuyện ly hôn với anh ấy, là anh ấy không đồng ý, xem ra cô muốn dựa vào anh ấy, còn phải cố gắng thêm.”
Hứa Tinh Thu rời đi.
Sau khi Chu Lâm quay về, tôi lại một lần nữa nhắc ly hôn với anh ấy.
Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi và giả vờ như không nghe thấy.
Xoay người đi vào bếp.