Tình Yêu Sai Thời Điểm – Chương 1

1
520 vào trúng thứ 7, không ăn mừng một chút đúng là có lỗi với bản thân.

“Chúng ta đi xem phim trước sau đó ăn cơm, em muốn ăn gì buffet hải sản, thế nào?”

Tôi tràn ngập hào hứng.

Nét mặt của Chu Lâm lại có chút lúng túng.
“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Tinh Thu nói ngày mai Đồng Đồng muốn đi Tắc Nhĩ Thành, ở đó hình như có hoạt động chủ đề, Tinh Thu sợ một mình cô ấy không trông được con.”

“Cô ấy không thể bảo bố mẹ giúp, hoặc là bạn bè của cô ấy? Hoặc là anh phải đi?” Trong lòng tôi kìm nén tiếng thở dài, không tránh khỏi sự không vui, Chu Lâm thở dài một hơi.

“Bố mẹ cô ấy đã không còn trẻ nữa, làm gì còn sức lực, hơn nữa ngày mai là 520, lại còn là thứ 7, bạn bè đều có việc riêng hết rồi.”

“Anh cũng biết là 520.”

“Ai cũng có việc, mỗi anh là không có?”

Chu Lâm cau mày, giọng khó chịu: “Em so bì những chuyện này với một đứa trẻ có ý nghĩa gì không? Nó có hiểu 520 không?”

Mặt tôi trở nên lạnh lùng, đứng dậy muốn rời đi.

Chu Lâm hoảng sợ.

Anh ấy kéo tôi lại: “Nhiễm Nhiễm, em đừng gây chuyện với anh nữa có được không, anh cũng không còn cách nào, em biết mà. Tinh Thu mở lời với anh, anh không thể từ chối.”

Trong lòng tôi rất mệt mỏi: “Chuyện này đến khi nào mới kết thúc?”

Chu Lâm nói: “Đợi Đồng Đồng lớn lên, Tinh Thu quen dần sẽ ổn thôi.”

Anh ấy nói mà không có sự tự tin nào.

Tôi lại không biết truy cứu từ đâu nên chỉ đành thoả hiệp lần nữa. “Bỏ đi, không đón 520 nữa.”
2
Chồng của tôi đã trải qua ngày 520 cùng người khác.

Tôi không thể tức giận, cũng không thể bất mãn, thậm chí còn phải làm vẻ mặt tươi cười.
Bọn họ đi chơi vui vẻ, ăn buffet hải sản mà tôi muốn ăn.

Còn tôi chỉ có thể ở nhà gặm mì ăn liền.
Điều này làm cho tôi bực tức từ tim lên đến đầu.

Vì thế, tôi quả quyết mua chiếc túi xách tay mà tôi đã thích từ rất lâu nhưng không nỡ mua, quẹt thẻ của Chu Lâm.

Không lâu sau Chu Lâm đã gọi điện thoại đến.
Trong giọng điệu của anh ấy mang theo ý cười: “Không giận nữa à?”

Tôi chắc chắn nói: “Em vốn không hề giận.”

“Đúng đúng đúng, Tiểu Quai nhà chúng ta rộng lượng nhất, buổi trưa ăn em gì vậy?”

Tôi nhìn gói mì tôm một cái, vừa định mở miệng nói.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hứa Tinh Thu.

“Chu Lâm, em không có sức nữa, giúp em bế Đồng Đồng một chút, cô bé mập mạp, có phải con lại nhiều thịt hơn rồi không?”

“Hư, ghét mẹ, bố bố, bế con!”

Một tiếng ‘bố’ khiến cho đầu óc tôi ù đi, như muốn nổ tung

“Chu Lâm…”

“Nhiễm Nhiễm, anh tắt trước đây, quay về rồi nói nha!”

Tắt điện thoại, trong lòng tôi rối như tơ vò.

Không nghĩ nhiều, tôi trực tiếp gọi lại.

Không có người nghe.

Tắt rồi lại gọi, vẫn không có người nghe.

Cho đến lần thứ 4, Hứa Tinh Thu đã nhấc máy.

“Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì không?”

“Chu Lâm đâu? Bảo anh ấy nghe máy.”

Cô ấy như không nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của tôi, nhẹ nhàng nói tiếp: “Chu Lâm cùng Đồng Đồng đi cáp treo rồi, tạm thời không có cách nào nghe điện thoại, cô có chuyện gì không? Đợi kết thúc rồi tôi nói với anh ấy cho!”

Cuộc đối thoại này cho tôi một loại cảm giác hoán đổi thân phận vô lý.

Giống như cô ấy mới là vợ của Chu Lâm, còn tôi chỉ là một người ngoài không biết phải trái.

Hứa Tinh Thu tiếp tục nói: “Cô không cần lo, Chu Lâm rất tốt, chúng tôi chơi rất vui vẻ, lúc nữa tôi gửi cho cô một tấm ảnh nhé, hôm nay là ngày lễ, cô cũng cảm nhận được một chút…”

Không đợi cho cô ấy nói xong, tôi trực tiếp tắt điện thoại.

Tôi sợ không tắt máy thì tôi sẽ chửi thề mất.
3
Hứa Tinh Thu cả hiện tại khiến tôi cảm thấy rất xa lạ.

Nhưng rõ ràng từ khi có chuyện đến bây giờ chưa đến một năm.

Thời gian thay đổi, thế sự xoay vần!

Chồng của Hứa Tinh Thu là Lý Tư, anh ấy là bạn thời thơ ấu cùng lớn lên của Chu Lâm.

Một năm trước anh ấy đã chết.

Rất đột ngột, không có dấu hiệu nào. Một ngày nọ bình thường như bao ngày khác, sau khi Lý Tư tan làm, hẹn Chu Lâm đi chơi bóng.

Chu Lâm nhớ đến chuyện đi ra quán mua vịt cho tôi nên đã rời đi sớm hơn.

Lí Tư thì vẫn còn hưng phấn.

Thế nhưng, chỉ nửa tiếng sau khi Chu Lâm rời khỏi, Lý Tư đã chế..t vì nhồi máu cơ ti..m.

Chuyện này khiến cho Chu Lâm tự trách và ghét bản thân mình đến mức cực đoan.

“Chỉ nửa phút thôi, nếu anh cố gắng vì cậu ấy nửa phút, cậu ấy có thể đã không chết!”

Chu Lâm là bác sĩ, anh ấy cảm thấy bản thân mình có thể cứu được cậu ấy.

Nhưng hôm đó anh lại khăng khăng đi về trước.

Sự đau khổ này gần như lấn át anh ấy.

Tôi quả thực không nỡ lòng nào.

Cho nên, khi Tinh Thu không biết phải làm sao vì cống nước bị tắc, tôi đã đồng ý để Chu Lâm đi.

Đó là lần đầu tiên, cũng là tháng thứ 3 sau khi Lý Tư ch..ết.

4
Hứa Tinh Thu nói được làm được.

Cô ấy đã gửi cho tôi mười mấy tấm ảnh.

Có Chu Lâm bế Đồng Đồng.

Có Chu Lâm dắt Đồng Đồng.

Còn có cả Chu Lâm bóc tôm cho Đồng Đồng.

Trong ảnh, vẻ mặt của Chu Lâm dịu dàng, ánh mắt anh ấy nhìn Đồng Đồng đầy ắp sự nuông chiều và yêu thương.

Trong đó có một số bức ảnh tôi đã phóng to lên, đây là số ít ảnh có mặt của Hứa Tinh Thu.

Cô ấy và Chu Lâm để cho Đồng Đồng ở giữa, ba người đều nở nụ cười hạnh phúc.

Đương nhiên không có một chút bất thường nào.

Thật sự giống như một gia đình ba người.

Mãi đến 10h đêm Chu Lâm mới quay về.

Anh ấy có vẻ mệt mỏi, nhìn thấy tôi mở miệng liền nói: “Mệt quá đi mất! năng lượng của Đồng Đồng thực sự quá tốt, anh đã mệt đến kiệt sức rồi, nó vẫn còn có thể nhảy lên nhảy xuống. Đừng thấy nó là một đứa bé gái, ồn ào không kém con trai nhà người ta chút nào, đúng rồi, hôm nay có một chuyện cực kỳ thú vị…”

Chu Lâm nhiệt tình kể cho tôi nghe những khoảnh khắc khác nhau của Đồng Đồng, giống như một người cha háo hức khoe con gái của mình.

Tôi im lặng nhìn anh.

Một lúc lâu không nhận được phản hồi.

Chu Lâm cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

“Sao vậy? giận rồi à?”

Tôi hỏi anh ấy: “Anh không có gì khác để nói với em sao?”

Chu Lâm cau mày, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã không giấu được sự thiếu kiên nhẫn nữa.

Nếu như nói ra âm thanh trong lòng anh ấy lúc này có lẽ là: “Lại làm sao nữa?”

“Em muốn nói thì thì cứ nói thẳng ra!”

Tâm trạng vốn đã không được vui của tôi lại lần nữa tăng lên.

“Chu Lâm, tại sao Đồng Đồng lại gọi anh là bố?”

Chu Lâm buồn bực xoa xoa hai bên thái dương.

“Nó nhớ bố nó rồi, nó hỏi hôm nay có thể gọi anh là bố một ngày được không. Em nói xem, anh nên từ chối thế nào?”

Không giải thích, không an ủi, không áy náy.

Anh ấy ném câu hỏi sang cho tôi, giống như rất nhiều lần đã từng.

Tôi với Chu Lâm kết thúc câu chuyện không vui vẻ, tôi đuổi anh ấy ra phòng khách.

Nửa đường anh ấy lại muốn nói chuyện vui vẻ với tôi, nhưng tôi đã từ chối.

Cuối cùng anh ấy cũng tức giận, vẻ mặt lạnh lùng quay người đi ra phòng khách.

× Popup Banner
Lên đầu trang