CHƯƠNG 1: BÊN KIA BỜ RÀO
Ở một miền quê thanh bình, nơi người dân sống chan hòa, nơi từng tiếng chó sủa buổi tối cũng khiến lòng người ấm lại… thì ít ai ngờ rằng, trong một mái nhà mái ngói đỏ au, lại đang âm ỉ một ngọn lửa tình đầy tội lỗi — thứ lửa sẵn sàng thiêu rụi mọi thứ chỉ bằng một cái chớp mắt.
Đạt là một người đàn ông hiền lành, chăm chỉ. Anh làm thợ hồ, sáng đi làm sớm, tối mới về. Bao năm qua, anh vẫn nghĩ mình là người đàn ông may mắn vì có được một người vợ xinh đẹp, đảm đang như Yến. Yến ít nói, sống nội tâm, hay cười nhưng cười chỉ để che giấu điều gì đó mà Đạt chưa bao giờ hiểu được.
Họ có một con trai 5 tuổi, kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Cuộc sống tưởng chừng viên mãn.
Cho đến một ngày… khi Ông Sáu chuyển đến sống ở căn nhà sát vách.
Ông Sáu ngoài 50, góa vợ, là người đàn ông từng trải, giàu có và có vẻ ngoài phong trần. Ông ăn nói nhỏ nhẹ, ánh mắt lúc nào cũng như nhìn xuyên qua người khác. Hàng xóm bắt đầu rỉ tai nhau về quá khứ của ông – một người từng là chủ thầu xây dựng lớn ở thành phố, sau biến cố gia đình thì bán hết tài sản, về quê sống ẩn dật.
Yến gặp Ông Sáu lần đầu vào một buổi sáng. Đạt đi làm từ sớm. Yến dắt con đi học về thì Ông Sáu đang đứng cắt tỉa cây trước cổng.
“Cô Yến đấy à? Con trai ngoan quá. Mới sáng mà đã thấy đẹp như hoa rồi.” – ông cười, ánh mắt vừa đủ thân thiện nhưng cũng vừa đủ khiến người ta phải giật mình.
Yến thoáng đỏ mặt, vội gật đầu chào rồi dắt con vào nhà. Nhưng từ hôm ấy, những lần chạm mặt bắt đầu nhiều lên. Lúc thì ông cho trái cây quê, lúc thì chỉ xin một ly nước lạnh. Ông ta nhẹ nhàng, không ồn ào, không làm gì sai – nhưng cái cách ông nhìn Yến khiến cô cảm thấy mình… lại là phụ nữ.
Yến từng là hoa khôi của trường. Nhưng từ khi lấy Đạt, cô chấp nhận làm một người phụ nữ của gia đình: nấu ăn, giặt giũ, trồng rau, lo cho con. Những tháng ngày lặp đi lặp lại khiến cô dần quên mất mình từng khao khát điều gì. Đạt hiền, thương vợ, nhưng anh vô tâm. Cả ngày đi làm về chỉ muốn ăn, ngủ, rồi sáng hôm sau lại đi. Đêm xuống, họ nằm cạnh nhau nhưng cách nhau như có bức tường vô hình.
Chính lúc ấy… ánh mắt của Ông Sáu lại hiện lên trong tâm trí cô.
Một chiều muộn, khi Đạt còn chưa về, trời đổ mưa bất chợt. Yến đang thu quần áo thì tay bị trượt, ngã xuống nền sân ướt. Cô bật khóc, không phải vì đau, mà vì tủi.
Cánh cổng khẽ kêu cót két. Ông Sáu đứng đó, cầm chiếc ô.
“Cô Yến… có sao không?”
Cô không nói. Nhưng ánh mắt hai người – trong khoảnh khắc ấy – như đã thấu hiểu điều gì vượt qua cả lời nói.
CHƯƠNG 2: GIỚI HẠN BỊ PHÁ VỠ
Từ sau buổi chiều mưa ấy, giữa Yến và Ông Sáu như có một sợi dây vô hình nối chặt. Không ai nói ra, nhưng ánh mắt cả hai mỗi lần chạm nhau đều chất chứa điều gì đó… không còn là hàng xóm.
Đạt vẫn vô tư, sáng đi làm, tối về ăn cơm rồi nằm lăn ra ngủ. Có đôi lúc anh thấy vợ mình lạ lạ – hay ngồi lặng một mình, ánh mắt xa xăm, dễ giật mình khi anh gọi – nhưng anh lại tự nhủ chắc do cô ấy bận rộn, mệt mỏi với con cái và việc nhà. Đạt là kiểu đàn ông sống đơn giản. Anh không đọc được những dấu hiệu mà bất kỳ ai tinh ý cũng sẽ thấy ngay: Yến đang lạc dần khỏi gia đình.
Một buổi trưa nắng gắt, Đạt gọi điện báo sẽ làm tăng ca, không về ăn cơm.
Yến ngồi một mình trong căn bếp, bữa cơm nguội ngắt, đứa con gửi sang nhà bà ngoại từ sáng vẫn chưa đón về. Gió nóng luồn qua khe cửa, làm chiếc rèm khẽ lay như có ai vừa thở dài.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa. Là Ông Sáu, tay cầm bọc nhãn.
“Cô ăn trưa chưa? Nhà tôi hái được ít trái cây, mang sang biếu cô.”
Yến mời ông vào. Chẳng hiểu vì sao. Có lẽ vì cô thấy cô đơn. Có lẽ vì đôi mắt ông – ánh mắt ấy chưa bao giờ rời khỏi cô kể từ ngày gặp gỡ.
Căn nhà tĩnh lặng. Không ai nói gì nhiều. Họ ngồi bên nhau, nghe tiếng quạt quay, tiếng đồng hồ tích tắc. Càng im lặng, khoảng cách giữa họ như càng rút ngắn lại.
Ông Sáu nhìn Yến, khẽ nói:
“Tôi từng có một người vợ giống cô – hiền lành, chịu đựng… nhưng cuối cùng, cô ấy ra đi vì tôi không biết cách yêu.”
Yến nghe mà tim nhói lên. Cô thấy mình trong câu nói ấy.
“Còn tôi… có một người chồng chưa từng nhìn vào mắt tôi quá 10 giây.”
Lần đầu tiên, Yến nói điều ấy thành lời. Và lần đầu tiên, có người lắng nghe cô – không cắt ngang, không gật cho có.
Một bàn tay khẽ đặt lên tay cô.
Yến giật mình. Nhưng… cô không rút ra.
Mọi giới hạn đã bị xóa mờ.
Trong cái buổi trưa oi ả ấy, lần đầu tiên họ hôn nhau. Không điên cuồng. Không thô bạo. Chỉ là một cái chạm nhẹ… nhưng đủ khiến tất cả những gì gọi là đạo đức, ranh giới, danh phận… tan biến.
Cô biết là sai.
Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy mình là… một người đàn bà thật sự. Có cảm xúc. Có ham muốn. Có khát khao được sống, được yêu, được chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
Sau hôm đó, họ cố tỏ ra bình thường. Nhưng làm sao giấu được ánh mắt? Làm sao che đi được cái run rẩy mỗi khi vô tình chạm tay nhau qua hàng rào?
Một chiều, Đạt trở về sớm hơn mọi khi. Anh nhìn thấy Ông Sáu đứng bên cổng, còn Yến thì đang… cười. Một nụ cười mà đã lâu lắm anh không còn thấy trên môi vợ mình.
CHƯƠNG 3: NGHI NGỜ VÀ DỐI TRÁ
Buổi tối hôm ấy, sau khi thấy vợ mình cười nói với Ông Sáu bên hàng rào, Đạt lặng lẽ bước vào nhà. Anh không nói gì, cũng không gặng hỏi. Nhưng trong lòng bắt đầu xuất hiện một thứ cảm giác rất lạ – thứ trực giác của một người chồng từng nghĩ rằng mình đang sống trong một gia đình yên ấm.
Anh nhìn vợ – Yến vẫn nấu cơm, vẫn dọn mâm, vẫn gọi anh ăn bằng giọng điệu dịu dàng thường lệ. Nhưng có một điều gì đó… không còn như trước.
Đạt là người ít nói, càng nghi ngờ lại càng lặng lẽ quan sát. Và chính sự im lặng ấy khiến Yến bắt đầu thấy sợ.
Cô biết. Đạt đã thấy gì đó. Có thể là ánh mắt cô nhìn Ông Sáu. Có thể là cử chỉ vô tình để lộ. Hoặc đơn giản chỉ là trực giác đàn ông mách bảo anh rằng… người đàn bà của mình đang thay đổi.
Đêm ấy, khi con đã ngủ, Đạt nằm nghiêng người quay lưng lại với vợ. Yến ngồi dậy giữa đêm, nhìn bóng anh trong ánh sáng mờ nhòe của chiếc đèn ngủ. Cô muốn chạm tay vào anh, muốn nói một điều gì đó để phá tan bức tường vô hình đang lớn dần giữa hai người.
Nhưng rồi… cô nằm xuống, quay mặt vào tường.
Và trong bóng tối, cả hai đều mở mắt.
Những ngày sau đó, Đạt bắt đầu về nhà sớm hơn. Anh không nói ra lý do, chỉ bảo “muốn ăn cơm với vợ con đầy đủ hơn”. Yến cười gượng, tim đập nhanh hơn. Cô cảm thấy như đang bị theo dõi – và đúng vậy.
Đạt bắt đầu quan sát vợ. Mỗi cử chỉ. Mỗi tin nhắn đến. Mỗi cuộc gọi vội vàng cô nghe trong bếp, nhỏ giọng.
Rồi một lần, khi đang sửa mái tôn sau nhà, anh nhìn thấy bóng Ông Sáu – đang lén lút nhìn vào cửa sổ bếp, nơi Yến đang đứng.
Một tia giận dữ bùng lên trong lòng anh. Nhưng Đạt không làm ầm lên. Anh chỉ siết chặt chiếc búa trong tay… và nỗi nghi ngờ dần chuyển hóa thành quyết tâm.
Tối đó, khi Yến ngủ say, Đạt mở điện thoại vợ.
Anh không muốn làm điều này. Anh từng nghĩ tình yêu là sự tin tưởng. Nhưng giờ đây, sự im lặng của vợ… và ánh mắt lén lút của Ông Sáu… đã phá nát hết mọi niềm tin trong anh.
Không có tin nhắn. Không có cuộc gọi khả nghi.
Nhưng trong album ảnh – có một bức ảnh chụp mờ, chỉ là một khoảng hàng rào, có bóng người đang bước đi bên kia rào.
Là Ông Sáu.
Là ánh nhìn… mà Đạt đã từng thấy.
Anh siết chặt điện thoại. Hơi thở nặng dần.
Sáng hôm sau, Đạt dậy sớm hơn thường lệ. Anh không đi làm. Anh không nói lời nào với Yến. Chỉ rửa mặt, thay đồ rồi bước ra khỏi nhà – sang nhà Ông Sáu.
Cánh cổng gỗ kêu lên cót két như thường lệ. Ông Sáu đang tưới cây.
“À, Đạt. Có chuyện gì sao?”
Đạt nhìn thẳng vào mắt ông, không một chút vòng vo:
“Ông với vợ tôi… có gì không?”
Không khí như đông cứng lại.
Ông Sáu ngừng tay, mắt nhíu lại. Nhưng ông không chối. Cũng không thừa nhận. Chỉ lặng thinh.
“Cô ấy là vợ tôi, ông biết điều đó. Tôi không muốn có chuyện gì sai trái xảy ra.”
Giọng Đạt trầm, run nhẹ vì cố kìm nén. Anh không phải người hung dữ. Nhưng nỗi đau trong lòng đang quặn lên như lửa đốt.
Ông Sáu đáp khẽ:
“Có những thứ, cậu tưởng mình giữ được, nhưng đã vuột mất từ lâu rồi.”
Đạt siết chặt nắm tay. Nhưng rồi anh quay lưng bước đi, không đánh, không hét, không chửi. Chỉ để lại một câu nói:
“Tôi sẽ giữ lại gia đình này. Bằng mọi giá.”
CHƯƠNG 4: MẶT NẠ RƠI XUỐNG
Sau cuộc đối thoại với Ông Sáu, Đạt trở về nhà với lòng đầy giằng xé. Anh không phải người hay ghen tuông, cũng chẳng phải kẻ đa nghi, nhưng ánh mắt Ông Sáu sáng nay… không còn là ánh mắt của một người hàng xóm bình thường.
Trong lòng Đạt, một câu hỏi cứ quanh quẩn: “Nếu mọi thứ đã vượt quá giới hạn, liệu mình có còn giữ được mái ấm này không?”
Nhưng Đạt không ngờ rằng, ngay trong đêm đó, mọi thứ sẽ vỡ tung.
Buổi tối yên ả. Yến đang ru con ngủ trong phòng. Đạt nằm ngoài phòng khách, mắt mở trừng trừng. Đầu óc rối như tơ vò.
Và rồi… tiếng điện thoại Yến rung lên.
Bình thường, Đạt sẽ không để ý. Nhưng lần này, tiếng rung không chỉ kéo dài, mà còn khiến tim anh đập dồn dập.
Một tin nhắn được hiện lên màn hình:
“Ngày mai em có ra vườn không? Tôi sẽ chờ phía sau hàng rào.”
— Tám
Tay Đạt run lên. Anh bước đến, cầm điện thoại. Lần đầu tiên, anh thấy tất cả mọi nghi ngờ của mình là đúng.
Không chịu được nữa, anh đạp cửa phòng.
Yến giật mình bật dậy, hoảng hốt.
“Anh… có chuyện gì vậy?”
Đạt không nói. Anh ném điện thoại lên giường, giọng nghẹn lại:
“Cô còn gì để nói nữa không?”
Yến nhìn màn hình sáng lên, và trong khoảnh khắc đó – sự im lặng của cô đã nói thay tất cả.
“Anh đã biết rồi à?” – cô lí nhí, mắt đỏ hoe.
“Phải! Tôi đã biết!” – Đạt gằn lên, tim anh như bị bóp nghẹt. “Bao lâu rồi? Bao lâu cô lén lút với hắn?”
Yến bật khóc, đầu cúi gằm, không dám nhìn vào mắt chồng.
“Em… không cố ý. Em chỉ… chỉ muốn được lắng nghe. Được cảm thấy mình còn là một người đàn bà…”
“CÒN TÔI LÀ CÁI GÌ? CÁI MÁY KIẾM TIỀN HAY SAO?” – Đạt gào lên, lần đầu tiên trong đời, anh thực sự mất kiểm soát.
Tiếng con khóc vang lên trong phòng.
Cả hai lặng người.
Yến chạy lại dỗ con, nước mắt rơi như mưa. Đạt đứng bất động giữa căn phòng chật hẹp, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ quanh anh.
Sau phút lặng thinh, anh bước ra cửa. Nhưng trước khi rời khỏi nhà, anh quay lại nói:
“Ngày mai, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy lần nữa. Một lần cuối. Rồi cô chọn đi, Yến… gia đình này, hay là cảm xúc ích kỷ của cô.”
Cả đêm hôm ấy, Yến không ngủ. Cô ngồi bên con, nước mắt lặng lẽ rơi. Đúng là cô sai. Nhưng trái tim cô lại không thể phủ nhận những gì mình cảm thấy với Ông Sáu. Đó không phải chỉ là dục vọng — mà là một cảm giác được thấu hiểu, được yêu, được sống lại…
Nhưng còn con cô thì sao? Còn người chồng đã cùng mình vượt qua bao năm tháng cơ cực thì sao?
Sáng hôm sau, Đạt sang nhà Ông Sáu một lần nữa. Nhưng lần này, Ông Sáu không đón anh bằng nụ cười nữa.
“Cô ấy là người lớn. Cô ấy có quyền chọn thứ cô cần.” – Ông Sáu lạnh lùng nói.
“Nhưng cô ấy đã có gia đình. Có chồng, có con.” – Đạt đáp, mắt đỏ hoe vì thức trắng.
“Vậy tại sao cậu để cô ấy cô đơn suốt bao năm như vậy?”
Câu hỏi ấy như một nhát dao cắm vào tim Đạt.
Đúng vậy. Anh đã vô tâm. Anh không để ý đến cảm xúc vợ mình. Nhưng… có phải vì thế mà cô ấy được quyền phản bội?
Đạt siết chặt tay. Rồi anh buông một tiếng thở dài:
“Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông tốt… hóa ra, tôi chỉ là kẻ lặng thinh để vợ mình rơi vào tay người khác.”
Ông Sáu nhìn anh, không nói gì. Đạt quay đi, chỉ để lại một câu nói:
“Tôi sẽ không tranh giành. Nhưng nếu cô ấy quay về, ông đừng níu kéo. Hãy để cô ấy được sống đúng — một lần cho rõ ràng.”
Chiều hôm đó, Yến dọn đồ.
Không phải để đi. Mà là để đưa con sang nhà ngoại vài ngày.
Cô cần thời gian.
Thời gian để chọn: gia đình, hay cảm xúc mù quáng.
CHƯƠNG 5: LỰA CHỌN CUỐI CÙNG
Yến đưa con về nhà ngoại trong một chiều mưa tầm tã.
Cô không khóc. Nhưng ánh mắt thất thần, làn da xanh xao, và đôi môi mím chặt đã nói thay tất cả. Không ai hỏi lý do. Bà ngoại nhìn thấy cháu gái tay xách túi, mắt đỏ hoe, chỉ lặng lẽ đưa tay bế đứa bé vào lòng.
Trong căn bếp nhỏ, Yến ngồi co ro một góc, tay cầm ly trà nóng mà chẳng uống được ngụm nào. Trong đầu cô, hai hình ảnh cứ lặp đi lặp lại: khuôn mặt thất thần của Đạt… và ánh mắt kiên quyết của Ông Sáu.
Một bên là người chồng đã gắn bó suốt bao năm, cùng cô vượt qua nghèo khổ, gắn kết bằng nghĩa tình. Một bên là người đàn ông từng vỗ về cô bằng những lời thì thầm, làm cô cảm thấy mình vẫn còn là đàn bà, được ao ước, được khát khao.
Cô biết. Đạt vẫn yêu mình. Chỉ là… cách anh yêu quá lặng lẽ. Quá cứng cỏi. Đến mức, có những đêm cô nằm bên cạnh anh mà thấy mình như đang nằm cạnh một hòn đá lạnh.
Còn Ông Sáu – dù tuổi đã già, lại làm tim cô loạn nhịp. Là ánh mắt ranh mãnh ấy, là bàn tay thô ráp nhưng dịu dàng khi chạm vào nhau bên hàng rào, là những câu chuyện râm ran khi chiều buông xuống.
Nhưng… rồi sao? Liệu tình cảm đó có đứng vững được trong búa rìu dư luận? Có đủ sức thay thế một mái ấm thật sự?
Một tuần trôi qua.
Đạt không liên lạc. Cũng không đến tìm.
Điều ấy làm tim Yến thắt lại.
Cô chờ đợi một lời nhắn. Một cuộc gọi. Dù chỉ để mắng mỏ hay hỏi thăm con. Nhưng Đạt hoàn toàn im lặng.
Yến biết, anh đang chờ cô lựa chọn.
Và cũng trong một chiều muộn, Yến bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Ông Sáu:
“Tôi sẽ chuyển đi. Tôi không muốn cô bị dằng vặt thêm nữa. Nếu cô muốn rời khỏi đó, tôi vẫn sẽ chờ.”
Tin nhắn ngắn gọn ấy khiến tim Yến như bị ai bóp nghẹt.
Ông ấy… đã chọn buông?
Không, là đang mở đường cho cô quay về.
Yến tối nay ngồi trước gương, nhìn sâu vào ánh mắt chính mình. Không còn là người đàn bà bị bỏ rơi. Cũng không còn là người đàn bà sa ngã.
Cô chỉ là… một người vợ, một người mẹ, đang đứng giữa ngã ba định mệnh.
Yến lấy điện thoại, nhấn gọi cho Đạt. Máy đổ chuông.
Đạt bắt máy. Giọng anh khàn đặc.
“Alo…”
“Anh… còn muốn em về không?” – Yến hỏi, giọng nghẹn.
Bên kia đầu dây im lặng một lúc lâu, rồi Đạt đáp nhẹ:
“Anh chưa bao giờ muốn em rời đi.”
Chỉ một câu đó, mà nước mắt Yến trào ra. Mọi dối trá, mọi lỗi lầm, mọi thứ như tan biến hết trong câu trả lời ấy.
Cô biết… mình phải trở về.
Sáng hôm sau, Yến quay về.
Đạt đang ngồi trước thềm nhà, đôi mắt thâm quầng, nhưng khi nhìn thấy Yến ôm con bước xuống xe, anh đứng dậy. Không nói gì. Cũng không trách móc.
Yến bước đến gần, đặt con xuống cho anh bế, rồi khẽ nói:
“Em xin lỗi… Em thật sự đã đi quá xa. Nhưng em không muốn mất anh. Không muốn con mất cha. Và… em không muốn đánh mất chính mình.”
Đạt nhìn vợ. Anh không cười. Nhưng nước mắt rơi lúc nào không hay.
Anh siết chặt con vào lòng. Rồi kéo Yến lại. Cả ba ôm nhau giữa khoảng sân, nắng vừa ló dạng sau cơn mưa đêm.
Ở phía xa, sau hàng rào, Ông Sáu nhìn theo.
Ông cười nhẹ. Cái cười cay đắng mà chấp nhận. Ông biết, có những tình cảm chỉ nên giữ trong lòng – vì buông ra là sai, là tổn thương, là hối hận.
Và ông quay đi, bước vào nhà, khép lại cánh cửa cuối cùng trong trái tim mình.
CHƯƠNG 6: GIÔNG QUA, TRỜI SÁNG
Sau cái ôm nơi hiên nhà hôm ấy, Yến đã chính thức quay về. Không phải trong im lặng, cũng không phải với gánh nặng tội lỗi treo lơ lửng, mà là một sự trở về thật sự – bằng trái tim biết lỗi và khao khát làm lại từ đầu.
Đạt không nói nhiều. Anh chưa thể tha thứ ngay, nhưng anh chọn vẫn là người chồng của Yến, là người cha của con.
Họ không giấu chuyện với nhau nữa. Yến kể lại mọi cảm xúc, mọi sự va vấp giữa cô và Ông Sáu. Đạt lắng nghe, đôi lúc trầm ngâm, đôi lúc đau nhói, nhưng anh không ngắt lời.
Bởi anh biết — người can đảm kể ra lỗi lầm của mình, là người đang cố cứu lấy mái ấm này.
Thời gian trôi qua.
Những vết rạn vẫn còn, nhưng không còn sắc cạnh như trước.
Yến chủ động chăm sóc nhà cửa hơn. Cô không còn tỏ ra lạnh nhạt hay né tránh chồng. Ngược lại, mỗi lần nấu ăn, cô luôn gọi Đạt ăn cùng. Mỗi tối, cô cùng chồng ngồi xem tivi, dù chỉ là vài tin thời sự lặp lại.
Tất cả đều là những điều nhỏ nhặt, nhưng chính những điều nhỏ nhặt ấy, lại vá dần những lỗ thủng trong hôn nhân của họ.
Một ngày nọ, Ông Sáu dọn nhà thật.
Không ai trong xóm biết lý do, ngoài Đạt và Yến.
Trước khi đi, Ông Sáu để lại một phong thư nhét vào khe cửa. Trong thư chỉ có vài dòng viết tay nguệch ngoạc:
“Tôi từng nghĩ mình có thể sống thêm chút tình, chút cảm xúc tuổi già. Nhưng rồi nhận ra… có những hạnh phúc không thuộc về mình.
Tôi sai, và tôi trả giá bằng sự ra đi. Mong cậu đừng hận. Còn cô ấy… đừng trách nữa. Đàn bà cô đơn thì lạc lối là chuyện thường. Chỉ cần còn muốn quay về, nghĩa là còn có thể cứu vãn.
Chúc hai người sống hạnh phúc.
– Tám.”
Đạt đọc xong, gấp thư lại, không nói gì. Anh không đưa cho Yến, cũng không đốt. Anh chỉ gói nó lại bằng sợi dây thun cũ, rồi cất vào ngăn kéo. Như một cách nhắc nhở: Giữ lấy bài học, nhưng không sống trong oán hận.
Một năm sau…
Gia đình Đạt và Yến dọn đến một căn nhà mới cách đó vài cây số. Họ bắt đầu lại với nụ cười trên môi, con đã lớn hơn, và trong lòng mỗi người đều khắc sâu một bài học.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Nhưng Yến và Đạt hiểu — họ đã từng đứng bên bờ vực, từng sụp đổ, nhưng vì tình thương, vì con, và vì một chút can đảm đối diện với sự thật, họ vẫn còn nhau.
Tối hôm đó, khi Đạt đang bế con ngoài hiên, Yến ngồi bên, tựa đầu vào vai anh. Gió nhẹ thổi qua. Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống sân nhà.
Yến khẽ thì thầm:
“Cảm ơn anh… vì đã không bỏ rơi em.”
Đạt siết tay vợ, mỉm cười nhẹ:
“Cảm ơn em… vì đã quay về.”