Vợ l//ười bi/ếng không chịu dậy sớm, tôi mang về trả nhà ngoại thì tí/m ga/n trước câu nói của bố vợ, hóa ra đó chính là c/ái b/ẫy của ông ta…

Vợ l//ười bi/ếng không chịu dậy sớm, tôi mang về trả nhà ngoại thì tí/m ga/n trước câu nói của bố vợ, hóa ra đó chính là c/ái b/ẫy của ông ta…

Ngày tôi cưới Mai, cả làng ai cũng xuýt xoa: “Thằng Nam số hưởng, lấy được con gái cưng của ông Quân.” Quả thật, Mai xinh đẹp, hiền lành, là tiểu thư con nhà khá giả. Nhưng ít ai biết, cuộc sống sau hôn nhân chẳng hề êm đềm như bức tranh người ngoài tưởng tượng.

Tôi đi làm công ty, sáng nào cũng 6 giờ đã dậy chuẩn bị. Nhưng Mai thì khác. Cô ấy chẳng bao giờ chịu dậy sớm, mặc kệ tôi loay hoay. Có hôm tôi nhắc:

– “Em dậy cùng anh nấu bữa sáng cho ấm cúng chứ?”

Mai cáu gắt:

– “Anh rảnh thì tự làm đi. Em buồn ngủ.”

Nhiều lần như thế, trong lòng tôi dần thất vọng. Một người vợ không biết chia sẻ, chỉ biết ngủ, thì còn gọi gì là vun vén gia đình?

Một buổi sáng, bực quá, tôi quyết định lái xe chở Mai thẳng về nhà ngoại. Tôi nghĩ đơn giản: bố vợ tôi vốn nghiêm khắc, chắc chắn sẽ mắng con gái một trận nên thân. Vậy mà, chính quyết định này lại mở ra một sự thật khiến tôi nghẹn ứ trong lòng.

Vừa đến cổng, ông Quân đã đứng chờ. Không biết bằng cách nào, ông ta đoán trước việc tôi sẽ đưa vợ về. Khi nghe tôi nói lý do, ông ta không ngạc nhiên mà bật cười lớn, ánh mắt lộ rõ sự mỉa mai:

– “Ha! Ta biết thế nào con cũng chịu không nổi. Con tưởng con rể ta oai lắm, nhưng hóa ra cũng chỉ thế thôi.”

Tôi sững người, chưa kịp hiểu, ông ta quay sang Mai:

– “Con gái, giỏi lắm. Cứ làm đúng như lời ta dặn. Đàn ông mà không chịu được chút thử thách nhỏ thì còn gì là trụ cột.”

Tôi chết lặng. Thì ra… chuyện Mai lười biếng không chịu dậy sớm không hoàn toàn do tính cách. Tất cả là do ông Quân xúi giục. Ông ta bảo con gái đừng lo việc nhà, cứ ngủ nướng, để tôi dần mất kiên nhẫn. Khi tôi tức giận mang vợ về trả, ông sẽ có cớ bẽ mặt tôi, chứng minh rằng tôi không đủ bao dung với con gái ông.

Trong lúc tôi còn bàng hoàng, ông Quân nói tiếp, giọng rắn rỏi nhưng đầy tính toán:

– “Nam à, con tưởng lấy vợ là chỉ cần cái nhà và cái giường à? Không! Lấy con gái ta, nghĩa là con phải chấp nhận cả điều tốt lẫn điều xấu. Nếu một chuyện nhỏ nhặt mà con không chịu nổi, thì con chẳng xứng với nó. Con rể ta mà yếu bóng vía thế này, ta coi thường lắm!”

Mỗi chữ ông ta nói như dao cứa vào tim. Tôi không biết nên giận vợ hay giận chính mình. Thì ra, từ đầu đến cuối, tôi chỉ là quân cờ trong trò chơi quyền lực của ông bố vợ.

Mai cúi đầu, không dám nhìn tôi. Tôi chợt nhận ra, cô ấy không hẳn lười biếng, mà là quá phụ thuộc vào bố, không dám cãi lại. Bao năm qua, cô ấy sống trong sự điều khiển, đến cả thói quen ngủ nướng cũng chỉ là công cụ để thử thách chồng.

Tôi nghẹn giọng hỏi:

– “Bố làm vậy để được gì? Hôn nhân đâu phải trò chơi.”

Ông Quân chỉ cười khẩy:

– “Được gì ư? Ta muốn xem con trai nhà nghèo như anh có đủ gan gánh vác con gái ta không. Còn nếu không… sớm muộn gì Mai cũng về nhà này, không cần dựa vào anh.”

Nghe đến đây, tôi mới hiểu: ông ta chưa bao giờ thực sự coi tôi là con rể. Trong mắt ông, tôi chỉ là kẻ “đào mỏ” không xứng với con gái ông.

Tôi tím gan, không phải vì giận vợ, mà vì bị chính gia đình vợ coi thường, gài bẫy. Tôi siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. Rồi tôi quay sang Mai, dằn từng chữ:

– “Nếu em còn muốn sống cuộc hôn nhân này, hãy thoát khỏi cái bóng của bố em. Còn nếu không… anh không thể chịu đựng sự sắp đặt thêm nữa.”

Mai òa khóc. Còn ông Quân chỉ khoanh tay, ánh mắt thách thức. Tôi biết, cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.

× Popup Banner
Lên đầu trang