Trần Minh Khoa, 38 tuổi, là một cái tên lẫy lừng trong giới công nghệ Việt Nam. Anh là nhà sáng lập một tập đoàn khởi nghiệp tỷ đô, với văn phòng trải dài từ Sài Gòn đến Thung lũng Silicon. Đời tư của anh gần như khép kín, chỉ có vài hình ảnh hiếm hoi được chụp trộm bởi báo lá cải. Người ta biết anh giàu, biết anh giỏi, nhưng ít ai biết anh từng yêu.
Chuyến bay hôm đó từ Paris về TP.HCM là chuyến công tác cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết. Khoa ngồi khoang thương gia, tai đeo headphone, mắt nhắm hờ. Máy bay đã ổn định độ cao, tiếp viên bắt đầu phục vụ đồ uống thì anh nghe tiếng trẻ con cười khúc khích phía sau.
Không hiểu vì sao, anh tháo tai nghe, quay lại nhìn.
Cô ngồi ghế sau anh một hàng.
Nguyễn Vân Lam.
Khoa chết lặng trong vài giây. Vân Lam – mối tình đại học, người con gái anh từng nghĩ sẽ cưới, đã biến mất khỏi đời anh sau một buổi tối cãi vã 7 năm trước. Không tin vào mắt mình, anh liếc kỹ lại lần nữa. Cô không già đi là mấy, chỉ trầm hơn, tóc dài hơn, và ánh mắt không còn ngây thơ.
Nhưng điều khiến anh không rời mắt được không phải là cô.
Mà là hai bé trai ngồi cạnh.
Hai đứa trẻ, chừng 6 tuổi, mặc áo thun giống nhau, tóc đen rối nhẹ như vừa ngủ dậy. Và gương mặt – trời ơi – sao mà giống anh đến vậy. Không phải kiểu “na ná” mà là bản sao thu nhỏ. Đôi mắt to, sống mũi cao, má lúm khi cười. Khoa như bị ai đấm vào ngực.
Anh quay lại ghế, tim đập thình thịch. Từng mảnh ký ức ùa về: những ngày hai đứa đi xe máy dọc biển Vũng Tàu, những đêm thức trắng ôm nhau nói về tương lai, và rồi, cuộc chia tay đầy im lặng. Cô chỉ nói một câu: “Em không chịu nổi cái bóng của tham vọng anh nữa.” Rồi đi.
Suốt 7 năm, anh không nghe tin tức gì về cô. Cũng không tìm. Phần vì tự ái, phần vì nghĩ mọi thứ đã chấm dứt.
Giờ thì trước mặt anh, là hai sinh linh có thể là con mình.
Máy bay đáp xuống Tân Sơn Nhất lúc 6 giờ sáng. Anh chờ họ ở cửa ra, tim vẫn chưa thôi đập mạnh.
“Lam.” Anh gọi khẽ.
Cô quay lại, ánh mắt sững lại. “Khoa?”
“Ừ.” Anh cười gượng. “Lâu quá rồi.”
“Ừm… Anh khỏe không?”
“Cũng… ổn.” Anh nhìn hai đứa bé. “Đây là…”
Cô nhìn con, rồi nhìn anh. “Minh và Khôi. Con em.”
“Chúng… giống anh thật đấy.” Anh không kìm được, buột miệng.
“Em biết.”
Không khí bỗng nặng nề.
Anh nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Là… con anh?”
Cô im lặng vài giây, rồi gật nhẹ.
Họ ngồi trong quán cà phê sân bay. Hai đứa trẻ ăn bánh ngọt ở bàn bên, cười đùa vô tư.
Lam kể: Sau khi rời anh, cô sang Pháp học cao học ngành thiết kế. Lúc phát hiện có thai, cô đã định phá. Nhưng rồi không đành. Cô không muốn ép anh thay đổi giấc mơ của mình, cũng không muốn con lớn lên trong sự thương hại.
“Em không báo vì em biết, nếu anh biết, anh sẽ gạt hết mọi thứ mà quay lại. Và em không muốn anh hối hận.” – Lam nói, giọng trầm nhưng dứt khoát.
Khoa im lặng, mắt nhìn ra cửa kính. Anh chưa từng thấy mình nhỏ bé như lúc này. Một tỷ phú, một biểu tượng thành công – nhưng lại không biết mình đã bỏ lỡ điều gì suốt bấy lâu.
Anh hỏi: “Bọn trẻ… biết gì về anh chưa?”
“Chưa. Em chỉ bảo ba chúng đi làm xa.”
Một hồi lâu, anh nói: “Anh không xin lỗi, vì biết điều đó là vô nghĩa. Nhưng anh muốn bù đắp. Cho em. Cho con.”
Cô nhìn anh rất lâu. “Không cần bù đắp. Chỉ cần anh thật lòng muốn hiện diện.”
“Anh muốn. Anh muốn biết từng thói quen nhỏ của chúng. Muốn đón chúng đi học, muốn kể chuyện trước khi ngủ.”
Lam cười, có chút chua chát. “Anh biết chúng thích món gì không? Minh thích trứng chiên giòn cạnh. Khôi ghét màu vàng. Cả hai đứa đều sợ tiếng sấm. Em đã bên chúng 6 năm, Khoa à.”
Anh cúi đầu. “Cho anh cơ hội được học. Được làm một người ba đúng nghĩa. Từ đầu, nếu có thể.”
Cô nhìn anh, rất lâu. Rồi quay sang hai đứa trẻ. Minh và Khôi đang thi nhau cười vì miếng bánh kem dính mũi nhau. Những hình ảnh quá đẹp đến đau lòng.
“Không dễ đâu,” cô nói.
“Anh không cần dễ. Chỉ cần đúng.”
Cô thở dài, khẽ gật đầu. “Vậy thì… bắt đầu bằng việc dẫn tụi nhỏ đi ăn sáng. Em mệt rồi.”
Khoa đứng lên, bước về phía hai cậu bé. Khi anh ngồi xuống đối diện, chúng nhìn anh tò mò.
“Chào hai con,” anh nói, giọng run run, “Ba tên là Khoa.”
Minh nhíu mày. Khôi nghiêng đầu. “Ba?”
Anh gật đầu.
Chỉ một giây sau, Minh cười toe: “Con biết rồi! Con thấy chú trong ảnh mẹ để trong bóp! Con giống chú lắm luôn!”
Khôi nhìn anh, rồi ngập ngừng: “Chú biết chơi Lego không?”
Anh mỉm cười: “Ba sẽ học.”