Khi Cô Giáo Có Bình Luận Trực Tiếp Làm Trợ Lý

[FULL] Trong lúc đang giảng bài được nửa chừng, tôi quay lại viết công thức lên bảng thì…
Trước mắ t bỗng hiện lên một dòng chữ:
[Viết công thức gì chứ, cô gi áo vô dụng! Nam nữ chính sắp hôn nhau đến nơi rồi mà cô còn không quản à?]
Vừa quay đầ u lại, liền thấy mi ệng của Thẩm Vọng sắp dán lên mặ t lớp trưởng.
Tôi né m mạnh viên phấn về phía Thẩm Vọng một cách chuẩn xá c.
Đồng th ời lạnh lù ng buông một câu: “Tan học đến văn ph òng tôi.”
Từ sau hôm đó, dòng bình luận bay trên đầ u tôi cứ hoạt độ ng không biết mệ t mỏ i, chuyên đi mách lẻo:
[Thưa cô, em tố cáo nam chính đang ép nữ chính vào tường ở ph òng thiết bị.]
[Thưa cô, em tố cáo đám fan cuồng của nam chính đã nhốt nữ chính vào nhà vệ si nh.]
[Thưa cô, em tố cáo nam chính đang đá nh nhau với nam phụ.]
1
Từ khi làm gi áo viên, trên người tôi luôn có một mùi “tổng tài bá đạo”.
Tôi hùng hồ n thao thao bất tuyệt trên bục giảng.
Học si nh thì xì xào bà n tá n dưới bục.
Tôi né m mạnh quyển sách xuống bàn: “Cho các em ba giây, im lặng.”
Tiếng ồn từ từ nhỏ xuống một ch út.
Tôi mặ t không biểu cả m nhìn quan h một lượt, đưa ra tối hậu thư.
“Đừng th ách th ức giới hạn của tôi.”
Trong lớp học lập tứ c im phăng phắc.
Tôi hài lò ng cầm quyển sách lên, tiếp tục giảng bài.
Gi áo viên trước mặ t học si nh, có một loại áp bức tự nhiên.
Đây mới là cuộc đấ u trí thực sự giữa kẻ thượng vị và kẻ hạ vị.
Khi tôi quay đầ u viết công thức lên bảng đen, một dòng chữ đột ngột hiện ra trước mắ t.
[Viết công thức gì chứ, cô gi áo vô dụng! Nam nữ chính sắp hôn nhau đến nơi rồi mà cô còn không quản à?]
Cơ th ể phản ứng nhan h hơn nã o bộ, vừa quay đầ u lại đã thấy Thẩm Vọng, kẻ thường xuyên đội sổ, đang áp sát lớp trưởng Tô Hướng Vãn.
Hai người đứng rất gần nhau, Thẩm Vọng nhìn chằm chằm vào Tô Hướng Vãn.
Gò má thiếu nữ ửng hồ ng, đôi mắ t sắc bén của ch àng th iếu ni ên ngỗ ngược cũng trở nên dịu dàng vì cô.
Ánh nắng xuân xuyên qua cửa sổ chiếu vào lớp học.
Như dát một lớp viền vàng lên hai người.
Một khun g cả nh rất đẹp.
Nếu tôi không phải là gi áo viên, có lẽ tôi đã “ship” cặp này rồi.
Viên phấn trong ta y tôi gãy làm đôi.
Đầ u viên phấn vẽ một đường parabol hoàn hảo trong không trun g.
Rơi trú ng tr án Thẩm Vọng một cách chính xá c.
Bộ lọc “than h xuân vườn trường” vỡ tan tà nh.
Hai người lúc này mới bừng tỉnh như từ trong mộng.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Trên mặ t tôi dường như mọc ra một bảng màu.
Ba phần chế giễu, bốn phần lạnh nhạt, hai phần khinh thường, và một phần th ờ ơ.
Nhìn hai người im lặng như gà mắc tó c, tôi lạnh lù ng lên tiếng.
“Tan học đến văn ph òng tôi.”
2
Có hai tấm gương xấ u là Thẩm Vọng và Tô Hướng Vãn.
Các học si nh khác ngoan ngoãn đến lạ thường.
Sau khi tôi thuận lợi dạy xong một ti ết học, Thẩm Vọng và Tô Hướng Vãn lề mề đi vào văn ph òng.
Tô Hướng Vãn cúi đầ u đi theo sau Thẩm Vọng, vừa tủi thân vừa khó xử.
Thẩm Vọng da mặ t dày, không hề để ý, nga ng nhiên chắn trước mặ t Tô Hướng Vãn.
Ra vẻ một người bả o vệ.
Tôi bỗng dưng cả m thấy mình giống như một ác nữ chia rẽ uyên ương.
Nhưng rất nhan h tôi đã nghĩ thông suốt.
Hai người vẫn còn là học si nh cấp ba, việc học là trên hết, yêu đương sớm thì đừng hòng.
Tôi vẫy ta y ra hiệu cho Thẩm Vọng, cậu ta khó hiểu tiến lại gần tôi một ch út.
Tôi liền kéo cậu ta sang một bên, để cậu ta và Tô Hướng Vãn cách xa nhau.
“Biết tôi gọi hai em đến đây làm gì không?”
Cả hai người đều không lên tiếng.
“Tổng tài bá đạo” lập tứ c nhập vào người tôi: “Nói!”
Tô Hướng Vãn học giỏi, là lớp trưởng mà tôi tin tưởng nhất.
Đây là lần đầ u ti ên tôi dùng giọng điệu này nói chuyện với em ấy.
Em ấy sợ hã i đến mức người run nhẹ, nư ớc mắ t chực trào ra.
Thằng nhóc Thẩm Vọng thấy người mình thích bu ồn, vội vàng che chở em ấy sau lưng.
“Thưa cô, cô muốn ph ạt thì cứ ph ạt em, chuyện này không li ên qu an đến bạn ấy.”
Tôi kéo Thẩm Vọng, người đang muốn “an h hùng cứ u mỹ nhân”, sang một bên.
Ánh mắ t tôi sắc lạnh: “Im mi ệng, tôi cho phép cậu nói chưa?”
Trong mắ t Thẩm Vọng lộ vẻ không phục, nhưng vẫn im lặng.
3
Tôi đối với Tô Hướng Vãn càng nhiều là cả m giác “hận sắt không thành thép”.
Bình luận nói, em ấy sẽ vì Thẩm Vọng thi trượt đại học mà phải học lại một năm.
Tô Hướng Vãn tính cách hướng nội, bình thường là một cô bé ngoan ngoãn.
Còn Thẩm Vọng thì tr ốn học đá nh nhau như cơm bữa.
Đúng chuẩn một tên cô n đồ nhỏ.
Tôi thực sự không thể hiểu nổi, tại sao lại có thể vì một tình cả m chưa chín chắn mà từ bỏ tương lai của mình.
Cho nên, khi gi áo dục Tô Hướng Vãn, tôi vừa đấm vừa xoa.
Trước ti ên nói nếu em ấy cứ tiếp tục như vậy, đến đại học cũng không đậu.
Sau đó lại dỗ dành em ấy, bây giờ cố gắng học tập vẫn còn kịp.
Cô bé rất ngoan, mắ t đỏ hoe gật đầ u.
Có vẻ như đã nghe lọt tai.
Chủ độ ng đề nghị muốn ngồi một mình.
Thẩm Vọng không chịu: “Ch úng em có làm gì sa i đâu mà phải tách nhau ra? Thưa cô, em không đồng ý.”
Cơn gi ận của tôi bốc lên ngùn ngụt.
Trước mặ t tôi mà còn diễn cả nh tình cả m bi lụy à?
Tôi đậ p mạnh ta y xuống bàn, ngăn chặn giấc mộng “nam chính kh ổ tình” của Thẩm Vọng.
“Không có gì để th ương lượng cả.”
Bình luận được phen cười nghiêng ngả, [ha ha ha] tràn ngập màn hình.
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
× Popup Banner
Lên đầu trang