Sau đêm tâ//n h//ôn, vợ để lại tờ 200 ngàn rồi đi biệt tích, 5 năm sau gặp lại thì…

Sau đêm tâ//n h//ôn, vợ để lại tờ 200 ngàn rồi đi biệt tích, 5 năm sau gặp lại thì…

Ngày cưới của Hoàng và Linh, trời mưa lất phất. Đám cưới chỉ vỏn vẹn vài mâm cỗ dựng tạm trong sân, khách khứa tới chúc rồi về vội vì trời lạnh. Cô dâu ngồi im lặng, đôi mắt vô hồn. Hoàng nghĩ chắc vợ mệt nên không để tâm, chỉ khẽ kéo chiếc khăn voan che kín gió cho cô.

Đêm tân hôn, Linh quay mặt vào tường, lưng run nhẹ. Hoàng đưa tay ôm nhưng cô khẽ gạt ra, giọng thều thào:

“Em… em muốn ngủ.”

Sáng hôm sau, Hoàng tỉnh dậy thì giường đã trống không. Anh bước xuống bếp, thấy mẹ ngồi bần thần bên bàn, tay cầm tờ giấy và tờ 200 ngàn nhàu nát.

“Mẹ… Linh đâu rồi?”

Mẹ anh đưa mảnh giấy, giọng run run:

“Nó… bỏ đi rồi…”

Hoàng cầm lấy. Trên giấy chỉ vỏn vẹn mấy chữ nguệch ngoạc:

“Em xin lỗi. Em để lại 200 ngàn này để anh ăn sáng. Đừng tìm em.”

Anh đọc xong, tim thắt lại. Chân tay bủn rủn. Mọi thứ quay cuồng trước mắt. Hàng xóm xì xào, kẻ chê cười, người thì thở dài thương hại. Mẹ anh gục mặt khóc suốt ba ngày. Hoàng thì không rơi giọt nào, chỉ lặng lẽ cất tờ 200 ngàn vào ví, mỗi đêm nhìn nó, dằn vặt trong im lặng.

Năm năm trôi qua. Hoàng giờ đã 30, làm tổ trưởng đội thợ hồ lớn trong thành phố, tiền bạc không thiếu nhưng chẳng còn niềm vui. Anh vẫn sống cùng mẹ, tối về ăn cơm nguội, lặng lẽ ngồi ngoài sân hút thuốc nhìn lên bầu trời đêm.

Một buổi chiều, Hoàng nhận công trình lát gạch cho một biệt thự mới khánh thành. Chủ nhà yêu cầu thi công trong ba ngày. Đó là căn biệt thự sang trọng, có sân vườn rộng, cổng sắt đen bóng loáng. Hoàng cùng đội thợ vào làm việc, ai nấy đều choáng ngợp.

Chiều thứ hai, khi Hoàng đang quét vữa thì cánh cửa bật mở. Một người phụ nữ mặc váy đen sang trọng bước ra, giày cao gót lách cách trên sàn đá. Hoàng ngẩng lên, ánh mắt họ chạm nhau.

Linh.

Người phụ nữ năm xưa giờ đã khác hoàn toàn – thần thái tự tin, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng toát lên vẻ kiêu sa. Cô thoáng giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Giọng cô vang lên, nhẹ như gió thoảng:

“Anh… Hoàng…”

Hoàng đứng chết lặng. Trái tim như bị ai bóp nghẹt. Bao nhiêu câu hỏi anh giữ suốt 5 năm qua giờ nghẹn nơi cổ họng. Trước khi anh kịp mở lời, một người đàn ông bước ra từ phía sau Linh. Ông ta mặc vest đen, dáng người bệ vệ, gương mặt sắc lạnh. Ông vòng tay qua eo Linh, hỏi giọng dứt khoát:

“Ai đây?”

Linh khẽ đáp:

“Đội thợ thi công lát gạch…”

Người đàn ông quay sang Hoàng, nói bằng giọng trịch thượng:

“Làm cẩn thận vào. Đá này nhập khẩu, hư hỏng thì đền không nổi đâu.”

Nói rồi ông ta quay vào nhà, không quên đặt nụ hôn lên má Linh trước mặt Hoàng. Tim Hoàng nhói lên. Anh siết chặt cán bay, cố kiềm nén cơn choáng váng. Linh cúi mặt, tránh ánh mắt anh. Một lúc sau, Hoàng thấy khó thở, anh xin ra ngoài hít không khí.

Chiều hôm ấy, Hoàng nán lại khi mọi người đã về. Linh cũng bước ra vườn, tay vuốt nhẹ cành hoa hồng đỏ. Hoàng tiến lại gần, giọng khàn đặc:

“Tại sao năm đó em bỏ đi? Em biết anh đã sống thế nào không?”

Linh im lặng, nước mắt rưng rưng. Một lúc lâu, cô mới lên tiếng, giọng run run:

“Năm đó… gia đình em nợ một số tiền lớn. Ông ấy… chính là người đã giúp trả nợ, cứu cha mẹ em khỏi mất nhà. Đổi lại… em phải về sống cùng ông ấy. Em không thể nói với anh, càng không thể để anh vướng vào chuyện của em.”

Hoàng nhìn cô, lòng ngổn ngang. Anh hỏi:

“Vậy em có hạnh phúc không?”

Linh khẽ lắc đầu, nước mắt rơi lã chã:

“Em không có quyền lựa chọn. Em chỉ mong… anh sống tốt…”

Hoàng cười, nhưng nụ cười méo mó:

“Em để lại cho anh 200 ngàn rồi đi biệt tích. Năm năm qua anh giữ nó trong ví, chưa dám tiêu. Giờ thì anh hiểu rồi.”

Linh bật khóc, đưa tay lên bịt miệng. Hoàng quay lưng bước đi, bóng anh khuất dần trong ánh hoàng hôn sẫm màu. Trong ví anh, tờ 200 ngàn cũ kỹ vẫn nằm đó – lời tạm biệt ngắn ngủi nhất, nhưng cũng là vết sẹo sâu nhất mà suốt cuộc đời này anh không thể nào xóa nhòa.

× Popup Banner
Lên đầu trang