Nữ tỷ phú cho bác xe ôm vay 50 triệu, 18 năm sau…

Nữ tỷ phú cho bác xe ôm vay 50 triệu, 18 năm sau trời không phụ lòng người…

Trưa hè Sài Gòn oi ả, tiếng nắng như chảy tràn trên từng mái tôn nóng hầm hập. Trong cái ngột ngạt đó, bác xe ôm Nguyễn Văn Hòa vẫn ngồi dưới gốc cây bàng quen thuộc trước cổng bệnh viện Chợ Rẫy, gương mặt rám nắng, ánh mắt khắc khổ.

Cuộc sống của bác đã như thế suốt gần 30 năm. Ngày nào cũng chạy xe từ sáng sớm tới tận khuya, chỉ mong đủ tiền thuốc men cho vợ và lo cho con gái đang học năm cuối đại học. Thế nhưng số phận lại nghiệt ngã hơn tưởng. Một buổi sáng, bác Hòa nhận được tin: vợ bác bị đột quỵ, cần nhập viện gấp và phải phẫu thuật. Số tiền lên đến 50 triệu – một con số khổng lồ với người đàn ông chỉ có hơn 100 ngàn trong túi.

Bác hoảng loạn, chạy vạy khắp nơi. Bạn bè, đồng nghiệp xe ôm ai cũng nghèo khó, người cho mượn được 1–2 triệu đã là quý lắm. Bác như người rơi xuống hố sâu, bất lực nhìn vợ nằm mê man trong phòng cấp cứu.

Ngay lúc ấy, một cô gái trẻ mặc sơ mi trắng bước xuống từ chiếc taxi gần cổng bệnh viện. Cô đứng nhìn bác một lúc lâu, rồi tiến lại gần, giọng nhẹ nhàng:

“Cháu nghe bác hỏi vay tiền mấy người… có chuyện gì vậy bác?”

Bác Hòa rưng rưng kể lại. Không hy vọng gì, bác chỉ nghĩ cô gái ấy hỏi cho có. Nhưng không ngờ, sau vài phút lặng im, cô mở ví, rút ra một xấp tiền rồi chìa cho bác.

“Đây là 50 triệu. Bác cứ cầm lấy mà lo cho bác gái. Không cần trả lại ngay đâu.”

Bác Hòa sững sờ, hai tay run run nhận tiền mà nước mắt cứ trào ra. “Cô ơi, bác cảm ơn cô. Nhưng bác là người chạy xe ôm, không biết khi nào mới có thể trả được…”

Cô gái chỉ cười hiền, đặt tay lên vai bác: “Bác chỉ cần hứa là sẽ sống tử tế, làm việc lương thiện. Sau này nếu có cơ hội, giúp lại người khác là được.”

Rồi cô rời đi, không để lại tên, không để lại số điện thoại. Bác Hòa chỉ biết cô tên Linh, khi bác hỏi thì cô chỉ nói vậy rồi bước nhanh vào trong bệnh viện. Với bác, đó là một ân nhân – một thiên thần xuất hiện giữa cuộc đời tăm tối.

Vợ bác qua cơn nguy kịch, bác chạy xe hăng say hơn bao giờ hết. Mỗi đồng kiếm được, bác đều ghi sổ, cất lại một phần riêng: “Tiền của cô Linh”. Năm tháng trôi qua, bác không thể tìm ra cô gái ấy để trả, nhưng trong lòng chưa bao giờ nguôi nhớ.

18 năm sau.

Một buổi sáng tháng 7, bác Hòa nay đã gần 70 tuổi, tóc bạc trắng, nhưng vẫn chạy xe đều đặn. Sáng hôm đó, bác được gọi đến đón một vị khách tại toà nhà Vincom.

Người phụ nữ bước ra trong bộ váy công sở thanh lịch, đeo kính râm và túi xách hàng hiệu. Khi cô gỡ kính xuống, bác Hòa bỗng chết lặng.

Cô ấy… là Linh.

Dù đã nhiều năm, nhưng gương mặt ấy, nụ cười ấy – bác không thể nào quên.

“Cô Linh… có phải… là cô không?” – Bác hỏi, giọng run run.

Người phụ nữ thoáng ngạc nhiên. Rồi cô nhìn kỹ lại gương mặt rám nắng ấy. Mắt cô mở to, miệng khẽ mỉm cười.

“Bác… là bác xe ôm năm đó?”

Cả hai lặng người.

Họ ngồi ở quán cà phê bên đường. Bác Hòa kể lại tất cả: về sự sống của vợ bác, về số tiền bác dành dụm suốt gần 20 năm chỉ để mong một ngày trả lại cô. Bác lôi ra một chiếc phong bì cũ kỹ, bên trong là 50 triệu đồng mới cáu cạnh.

“Cô ơi… bác chưa quên một ngày nào đâu. Số tiền này bác giữ như giữ mạng. Cô nhận lại giúp bác.”

Linh xúc động, nước mắt rưng rưng. Nhưng cô lắc đầu: “Bác à, tiền đó là cháu giúp bác bằng cả tấm lòng. Cháu chưa từng nghĩ sẽ lấy lại.”

Cô kể: Sau năm đó, cô rời Sài Gòn đi du học theo học bổng toàn phần. Ở nước ngoài, cô vừa học vừa làm, tích lũy kinh nghiệm, rồi trở về Việt Nam khởi nghiệp trong ngành công nghệ giáo dục. Mọi thứ bắt đầu từ con số 0, nhưng cô không bao giờ quên lời bác nói năm xưa: “Sống tử tế, làm người có nghĩa.” Đó là động lực để cô đi đến thành công hôm nay – hiện tại, cô đã là CEO một công ty khởi nghiệp được định giá hàng trăm tỷ.

“Bác chính là một phần lý do cháu có ngày hôm nay,” cô nói, mắt ngân ngấn.

Không lâu sau, báo chí đồng loạt đăng tin: Nữ tỷ phú trẻ Nguyễn Thùy Linh tuyên bố thành lập “Quỹ Nhân Duyên” với số vốn khởi đầu 50 tỷ đồng – dành để giúp đỡ những người lao động nghèo gặp khó khăn đột xuất trong cuộc sống.

Và người được mời làm đại diện hình ảnh đầu tiên của quỹ – chính là bác Hòa.

Ngày lễ ra mắt, bác Hòa bước lên sân khấu trong bộ áo dài giản dị, đứng bên cạnh cô gái năm nào. Ông không nói nhiều, chỉ nắm chặt tay cô, rưng rưng:

“Cảm ơn cô. Và cảm ơn ông trời… vì không phụ lòng người.”

18 năm. Một ân tình. Một lời hứa. Một cuộc đời được cứu. Và một hành trình tử tế được nối dài…

× Popup Banner
Lên đầu trang