Giỗ bố chồng, mẹ chỉ đưa 100 nghìn rồi b/ắt tôi bỏ thêm tiền lo liệu cơm cú/ng, nhưng đến giờ ăn, cả nhà n//áo lo//ạn khi nhìn thấy mâm cơm tôi bê lên…
Từ ngày lấy chồng, tôi đã quen với cảnh sống tiết kiệm ở nhà chồng. Nhưng cái sự tiết kiệm của mẹ chồng nhiều khi biến thành kẹt sỉ, khiến tôi nhiều phen bực bội.
Năm nay, đến ngày giỗ bố chồng, mẹ thản nhiên rút trong ví tờ 100 nghìn, dúi vào tay tôi:
– “Đây, tiền cỗ. Con đi chợ lo liệu đi. Thiếu thì tự bỏ thêm, con dâu trưởng thì phải lo toan cho chu toàn.”
Tôi chết lặng. 100 nghìn thì làm được gì cho một bữa giỗ? Trong khi họ hàng, anh em chắc chắn sẽ kéo đến đông. Tôi ngước nhìn bà, muốn phân trần, nhưng ánh mắt mẹ chồng sắc lẹm như thể mọi chuyện là điều hiển nhiên.
Tôi cười nhạt:
– “Vâng, con sẽ lo.”
Nhưng trong lòng đã dấy lên ngọn lửa quyết tâm. “Mẹ muốn thử thách, ép tôi bỏ tiền riêng? Tôi sẽ không để bà toại nguyện.”
Sáng hôm sau, tôi đi chợ thật. Nhưng thay vì mua thịt cá như mọi năm, tôi chỉ chọn những món rẻ nhất trong tầm 100 nghìn: một ít rau, vài bìa đậu phụ, ít khoai lang, thêm gói mì tôm và bó rau thơm. Người bán hàng còn ngạc nhiên:
– “Giỗ mà mua chừng này thôi hả cô?”
Tôi chỉ mỉm cười:
– “Vâng, thế là đủ rồi.”
Về đến nhà, tôi bắt tay nấu nướng. Tôi rán đậu phụ vàng ruộm, luộc rau muống xanh mướt, xào mì với vài cọng rau, nấu canh khoai ngọt thanh. Tổng cộng vỏn vẹn bốn món, tất cả đều “bình dân” hết mức có thể.
Đúng giờ trưa, họ hàng kéo về đông đủ. Ai cũng nghĩ, như mọi năm, mâm cỗ sẽ tươm tất với gà luộc, cá kho, giò chả. Mẹ chồng thì ung dung ngồi tiếp chuyện, rõ ràng tin rằng tôi sẽ phải móc tiền riêng để lo cho trọn.
Đến khi tôi bưng mâm cơm đặt xuống giữa nhà, cả phòng im phăng phắc. Trên mâm là rau muống luộc, đậu phụ rán, mì xào rau và canh khoai. Không gà, không cá, không giò chả.
Chị dâu, em chồng há hốc mồm:
– “Ơ… đây là… mâm cỗ giỗ sao?”
Tôi thản nhiên đáp:
– “Vâng. Mẹ cho con 100 nghìn, con đã tính toán hết mức. Đây là tất cả những gì số tiền ấy mua được.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về mẹ chồng. Bà tái mặt, ấp úng:
– “Ơ… ơ… thế chẳng lẽ con không bỏ thêm tiền ra? Dâu trưởng phải có trách nhiệm…”
Tôi mỉm cười điềm tĩnh, giọng đủ để cả họ nghe:
– “Con rất muốn làm mâm cỗ tử tế cho bố. Nhưng con cũng nghĩ: con là dâu, làm theo ý mẹ. Mẹ đưa 100 nghìn, thì con làm đúng trong số tiền đó. Nếu con tự bỏ thêm, lỡ người khác hiểu lầm mẹ không lo chu toàn thì tội cho mẹ. Con đâu dám để mẹ mang tiếng.”
Cả nhà rộ lên bàn tán. Một vài bác họ bật cười, có người còn lắc đầu:
– “Trời đất, giỗ ông mà bà chỉ đưa con dâu 100 nghìn. Thế thì bảo nó nấu sao cho nổi? Nó làm thế này cũng phải.”
Mẹ chồng mặt đỏ bừng, tức tối nhưng không dám phản bác, vì sự thật quá rõ ràng.
Lúc bấy giờ, chú út đứng dậy, nghiêm giọng:
– “Cúng giỗ là chuyện cả nhà, không phải đùn đẩy hết cho một mình con dâu. Mỗi người một tay, mới ra mâm cơm tử tế. Bà làm thế, chỉ tổ khiến cả họ chê cười.”
Không khí trong nhà xoay chiều. Mấy chị em chồng vốn hay soi mói cũng phải gật gù, thừa nhận tôi xử lý “quá cao tay”.
Cuối cùng, để vớt vát thể diện, mẹ chồng phải tức tốc bảo em chồng chạy ra chợ mua thêm thịt gà, cá về chế biến nhanh. Nhưng cả nhà đều đã thấy rõ bộ mặt keo kiệt của bà, không ai còn trách tôi nữa.
Tối hôm đó, mẹ chồng lặng lẽ vào phòng tôi, giọng hạ thấp:
– “Con… hôm nay làm mẹ mất mặt rồi.”
Tôi nhìn thẳng, không né tránh:
– “Con chỉ làm đúng theo lời mẹ dặn. Nếu mẹ thực sự coi trọng bố, thì lần sau, xin mẹ hãy bỏ ra nhiều hơn tấm lòng.”
Bà im lặng, không nói thêm câu nào.
Hôm ấy, tôi hiểu một điều: khi người ta cố tình áp đặt và lợi dụng, cách phản đòn tốt nhất không phải là nổi nóng, mà là khiến họ tự lộ bộ mặt trước mọi người. Và tôi đã làm được.