Đi mua nhà với vợ mới, tôi gặp lại người yêu cũ làm bất động sản đang dắt theo con trai đi làm cùng

Tôi không nhớ rõ lý do mình gật đầu khi Linh – vợ tôi – nằng nặc đòi mua căn hộ thứ hai. Có lẽ vì cô ấy nói rằng: “Chồng người ta tầm ba lăm đã có ba căn nhà. Anh mới có một, sao gọi là người trụ cột?”

Thế là tôi đi cùng Linh đến một khu căn hộ cao cấp ven thành phố. Mọi thứ ở đây đều bóng bẩy – từ sảnh tiếp tân đến cả nụ cười của các bạn môi giới.

Chỉ đến khi người phụ nữ bước ra từ bàn lễ tân, tôi mới có cảm giác mình vừa va vào một ngăn ký ức tưởng đã niêm phong.

Cô ấy mặc sơ mi trắng, tóc buộc thấp, vẻ chỉn chu và có phần mỏi mệt. Trong tay dắt theo một cậu bé chừng năm tuổi, mắt tròn, tóc rối, miệng ngậm chiếc kẹo mút. Nhưng tôi sững người – không phải vì cô ấy. Mà vì đứa bé.

Nó… giống tôi đến kỳ lạ.

– Chào anh chị, em là Vy – môi giới bên sàn A. Hôm nay em dẫn hai anh chị xem căn hộ tầng 17 như đã hẹn.

Tôi nghe giọng Vy khẽ run, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, kéo cửa thang máy và mỉm cười như chưa từng quen biết tôi.

Dưới ánh đèn trắng, khuôn mặt thằng bé càng lộ rõ nét quen thuộc. Cái nhíu mày ấy, chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ bên má trái, cả cái cách nó ngồi bệt xuống sàn khi mỏi chân – đều như được sao chép từ tôi ra.

Linh ríu rít hỏi giá, hỏi diện tích, còn tôi thì im bặt. Trong suốt buổi xem nhà, Vy luôn né ánh mắt tôi. Cô không hỏi gì, không nói gì, chỉ làm đúng vai trò người bán. Duy có một lần, khi Linh vào nhà vệ sinh kiểm tra vòi nước, tôi và Vy đứng lặng trong phòng khách. Gió đập nhẹ cánh cửa sổ mở hé.

Tôi khẽ hỏi, không nhìn cô:

– Thằng bé… tên gì?

Vy im lặng rất lâu. Rồi thì thầm:

– Nó tên Nhật. Họ Nguyễn. Họ của em.

Tôi quay sang, ánh mắt Vy như thể cũ kỹ từ một đời khác.

– Em định để nó lớn lên mà không bao giờ biết bố nó là ai à?

– Nó biết. Em nói bố nó từng là một người tốt. Nhưng đã rẽ sang lối khác.

Tôi nghẹn họng. Bốn năm trước, tôi và Vy chia tay khi cả hai còn yêu. Chúng tôi không cãi nhau, chỉ đơn giản là tôi không đủ can đảm để đưa cô về ra mắt mẹ tôi – một người đàn bà ghét bỏ con gái tỉnh lẻ, càng ghét những ai theo nghề “bán buôn” như Vy. Hôm Vy rời đi, cô chỉ nói một câu: “Thôi, đừng cố. Em mỏi rồi.”

Lúc đó, tôi nghĩ cô buông tay là vì hết yêu.

Ai ngờ, cô mang theo cả một giọt máu…

Thằng bé lon ton chạy lại, níu tay mẹ:

– Mẹ ơi, về chưa? Con đói.

Vy cúi xuống xoa đầu con, giọng dỗ ngọt:

– Về thôi con. Nhà mình vẫn ở tầng 4, phòng 405 mà, nhớ không?

Linh từ nhà vệ sinh bước ra, giọng the thé:

– Anh, em ưng căn này lắm. Mà lạ ghê, cái bạn Vy này nhìn quen ghê ấy nhỉ?

Tôi cười nhạt:

– Chắc trùng mặt thôi.

Vy quay đi, gật đầu chào chúng tôi rồi dắt con rời khỏi căn hộ. Cánh cửa thang máy khép lại, bóng hai mẹ con bé dần qua lớp kính.

Trong lòng tôi không biết là gió lùa hay nghẹn ngào, chỉ biết khi trở về xe, tôi không còn nghe rõ tiếng Linh đang thao thao bàn chuyện vay ngân hàng.

Chỉ có một câu hỏi cứ xoáy mãi trong đầu tôi:

Nếu ngày xưa tôi đủ dũng khí… liệu giờ con trai tôi có phải đứng ở sảnh căn hộ xa lạ này, tay cầm kẹo mút, và gọi một người đàn ông khác là ba?

× Popup Banner
Lên đầu trang