Đến nhà con trai mà không báo trước, bà lã/o bị bạn gái của con khi/nh th//ường, đu//ổi ra khỏi nhà – và cái kết

Đến nhà con trai mà không báo trước, bà lã/o bị bạn gái của con khi/nh th//ường, đu//ổi ra khỏi nhà – và cái kết…

Bà Mai năm nay sáu mươi hai tuổi. Từ ngày chồng mất, bà một mình nuôi con trai khôn lớn. Cả đời vất vả ngoài ruộng, chưa khi nào bà dám ăn ngon mặc đẹp, chỉ mong Thành – con trai bà – học hành tử tế, có công việc tốt để sau này đỡ khổ.

Thành học giỏi, tốt nghiệp đại học, đi làm được ba năm nay. Công ty cách nhà gần trăm cây số nên anh thuê trọ trên thành phố. Dạo gần đây, Thành yêu một cô gái tên Linh, làm kế toán cùng công ty. Nghe con trai nói hai người đang sống chung, bà Mai mừng thầm, hy vọng con yên bề gia thất.

Hôm đó, bà Mai dậy từ bốn giờ sáng. Bà giết con gà mái tơ mới nuôi hơn năm tháng, hái rổ rau sạch, thêm ít chuối tiêu chín, rồi bắt chuyến xe buýt đầu tiên lên thành phố. Bà định bụng sẽ nấu món gà hầm hạt sen bồi bổ cho Thành. Bà không gọi báo trước vì sợ con từ chối. Bà nghĩ, con mình thì ghé lúc nào chẳng được.

Đến nơi, bà bấm chuông. Cửa mở ra, Linh đứng trước mặt, tóc tai gọn gàng, son phấn nhẹ, áo sơ mi trắng. Thấy bà, Linh nhíu mày:

– Ai vậy?

– Bác là mẹ của Thành. Bác đem chút đồ quê cho tụi con ăn. Thành có ở nhà không con? – Bà Mai cười hiền, giơ giỏ đồ lên.

Linh liếc giỏ rau, con gà mái đã làm sạch gói trong lá chuối, rồi liếc bà Mai từ đầu tới chân. Giọng Linh chát chúa:

– Bác tới mà không báo trước à? Nhà cháu nhỏ, chứa mấy thứ này làm gì. Siêu thị bán đầy, ai ăn đồ quê đâu, dơ lắm.

Bà Mai khựng lại, nụ cười tắt trên môi:

– Ừ… bác chỉ muốn qua thăm con chút rồi về…

– Thôi, bác về đi. Hôm nay cháu có hẹn. Thành cũng sắp đi làm. Lần sau có gì bác gọi trước, đừng tự nhiên vậy phiền lắm.

Nói xong, Linh quay lưng vào nhà, để mặc bà Mai đứng đó, rồi “rầm” một tiếng, cánh cửa khép lại. Bà Mai ngẩn người. Tay run run siết quai giỏ. Con gà trong túi kêu “cục cục” yếu ớt. Bà cúi xuống chỉnh lại túi, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Thôi, không sao, về kịp nấu cơm cho lũ gà chiều nay.”

Bà quay lưng. Đúng lúc đó, Thành từ thang máy bước ra. Thấy mẹ lom khom bên cửa, Thành giật mình:

– Mẹ! Sao mẹ lên mà không gọi con?

Bà Mai ngước lên, vội nở nụ cười gượng gạo:

– Mẹ mang ít đồ quê cho con. Mẹ ghé thăm chút rồi về.

– Mẹ đừng về. Con đưa mẹ lên nhà. – Thành nói, ánh mắt liếc qua cánh cửa khép hờ. – Linh, mở cửa cho mẹ anh vào.

Linh bước ra, khoanh tay, giọng khó chịu:

– Em đã nói rồi. Nhà chật lắm, bác tới bất ngờ phiền lắm. Đồ quê mùi hôi, em chịu không được. Bác về đi.

Thành sững người. Anh nhìn mẹ, thấy mắt bà đỏ hoe. Bà vội cúi xuống:

– Không sao đâu con. Mẹ về thật. Mẹ sợ trễ xe.

Nhưng Thành nắm tay bà:

– Mẹ không về. Mẹ là mẹ của con. Mẹ có quyền tới nhà con bất cứ lúc nào.

Anh quay sang Linh, giọng kiềm chế:

– Anh không ngờ em lại coi thường mẹ anh như vậy. Nếu em không tôn trọng mẹ, chúng ta không thể sống chung.

– Anh nói gì? Anh bỏ em chỉ vì chuyện nhỏ xíu này?

– Với anh, không có gì nhỏ hơn mẹ anh.

Nói rồi, Thành vào nhà, lấy vali của Linh, bỏ hết đồ vào, kéo ra ngoài. Linh gào lên, nhưng anh lạnh lùng:

– Em hãy dọn ra khỏi đây. Anh xin lỗi.

Chiều hôm đó, Thành bắt chuyến xe cùng mẹ về quê. Bà Mai ngồi trên xe, tay nắm chặt giỏ rau, mắt rưng rưng nhưng lòng ấm áp. Về đến nhà, bà lúi húi nhóm bếp hâm nóng nồi cháo gà. Thành ngồi bên, nhìn đôi bàn tay khô ráp, những vết chai sần của mẹ mà lòng anh nhói lên.

Anh đặt tay lên vai mẹ:

– Mẹ, từ mai con sẽ xin chuyển công tác về chi nhánh tỉnh. Con không muốn mẹ ở một mình nữa. Con cũng không cần người phụ nữ nào không biết thương kính mẹ.

Bà Mai sụt sùi, giọng run run:

– Mẹ không sao đâu. Mẹ chỉ cần con sống tử tế là được rồi.

Thành ôm mẹ, gục đầu vào vai bà, cảm nhận hơi ấm quen thuộc của những năm tháng thơ bé. Anh hiểu, cả cuộc đời này, mẹ vẫn là người duy nhất yêu thương anh vô điều kiện, chẳng bao giờ khinh thường, cũng chẳng bao giờ bỏ rơi anh.

× Popup Banner
Lên đầu trang