Ly hôn không hề là một chuyện dễ dàng.
Nếu thỏa thuận không thành, chỉ có thể đệ đơn khởi kiện.
Nhưng việc khởi kiện ra tòa rất rắc rối, tốn thời gian và công sức. Nếu vậy chi bằng đợi bên thứ ba.
Nghĩ như vậy nên tôi không vội vàng nữa.
Có lẽ Chu Lâm đã bị tôi ép đến cực điểm, cứ luôn không rời tôi nửa bước, anh ấy xin nghỉ với tôi một ngày.
“Đồng Ngũ chuyển đến chỗ ở mới, gọi bọn mình sang ăn mừng, em muốn đi cùng anh không?”
Tôi lật một trang sách: “Không đi!”
“Vậy anh đi ăn bữa cơm rồi quay lại!”
“Ừm!”
Nói xong tôi đặt tâm trí vào cuốn sách.
Nhưng đến khi tôi đọc xong một trang, người bên cạnh không động đậy.
Tôi ngờ vực ngẩng đầu lên: “Còn có chuyện gì?”
Sắc mặt Chu Lâm không được tốt, anh gượng cười lắc đầu: “Em muốn ăn gì không? Anh mua cho em!”
“Không cần đâu!”
“Vậy anh đi đây, rất nhanh sẽ quay lại!”
Đợi khi anh ấy đóng cửa rời đi, tôi đặt cuốn sách xuống.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại và thở dài.
Tôi biết Chu Lâm đang mong đợi điều gì.
Anh hy vọng tôi dặn dò thêm vài câu, dặn anh đừng uống rượu, lái xe chậm thôi và về sớm một chút, giống như trước đây vậy.
Nhưng mà anh ấy không chú ý đến, khi anh hết lần này đến lần khác đi sớm về khuya về Hứa Tinh Thu, tôi đã rút lại những lời dặn dò đó.
Lúc đó không phải bản thân có thể đón nhận một cách bình thản mà là đa phần đều đang giận dỗi.
Em không liên lạc với anh, anh có chủ động liên hệ với em không?
Em không gọi điện cho anh, anh biết em giận không?
Em giả vờ rộng lượng, anh có biết rằng em đang hy vọng anh có thể nhìn thấy sự ích kỷ của anh không?
Em nói: “Không sao, anh đi đi!”
Em hy vọng anh nói: “Thôi, anh ở nhà với em!”
Nhưng Chu Lâm chưa từng một lần nói như tôi mong muốn.
Buồn bã, thất vọng, ấm ức!
Anh ấy nắm tay tôi đi về phía trước nhưng lại bị thứ khác thu hút, tôi rời khỏi anh, muốn thu hút sự chú ý của anh, nhưng anh lại không có lấy một lần quay đầu lại, tôi nhìn anh ấy càng ngày càng xa và sau đó biến mất trong biển người. Cuối cùng tôi gom đủ thất vọng quay người rời đi, anh ấy lại đột nhiên quay về bắt đầu tìm tôi.
Đây gọi là gì?
Tình yêu sai thời điểm sao?
Có buồn không?
Rất buồn!
Nhưng cảm giác thất vọng và mất mát càng nhiều hơn.
Chu Lâm trở về rất muộn, tôi nghe thấy tiếng anh mở cửa, cũng nghe thấy cửa phòng ngủ mở rồi lại đóng.
Tôi tưởng anh ấy đã vào phòng, chuẩn bị đi ra ngoài lấy nước uống.
Nhưng lại nhìn thấy Chu Lâm yên lặng ngồi ở trên ghế sôfa.
Tôi giật mình.
Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, ngay lập tức thu lại vẻ mặt yếu đuối trên khuôn mặt.
Anh cười hỏi tôi: “Sao thế? Đói rồi sao?”
Tôi trả lời: “Khát rồi!”
Tôi mở tủ lạnh, đang định lấy nước thì Chu Lâm đứng dậy.
“Đừng uống nước lạnh, để anh đi đun nước nóng!”
“Không cần phiền đâu!”
“Không sao, rất nhanh thôi, hai phút.”
“Không cần!”
“Thật sự không sao, em đợi chút…”
“Chu Lâm.” Tôi gọi anh ấy “Em không uống nữa.” Nói xong tôi liền xoay người đi vào phòng.
Chu Lâm loạng choạng đi đến giữa chừng còn đâm vào bàn, rên rỉ một tiếng.
Anh nắm lấy tay tôi: “Nhiễm Nhiễm, anh không hiểu, tại sao lại đến mức như thế này chứ?”
Cả người Chu Lâm nồng nặc mùi rượu, giọng khàn khàn, hai tay run rẩy.
“Nhiễm Nhiễm, anh thật sự không thể tha thứ được như vậy sao?”
Tôi cay cay sống mũi, ngẩng đầu lên thở dài.
“Ngày mà tôi…xảy thai đó, anh ở nhà Hứa Tinh Thu nấu cơm cho cô ấy và Đồng Đồng, Hứa Tinh Thu nói anh sẽ là một người bố tốt, anh có biết lúc đó em nghĩ như thế nào không?”
“Em đã thở phào nhẹ nhõm, may mà đứa con này không còn nữa!”
Cổ họng Chu Lâm phát ra một âm thanh nghẹn ngào.
Sau khi xảy thai, tôi chưa từng nói chuyện với Chu Lâm về đứa con này.
Không có cách nào để nói.
Thậm chí nó đã rời đi khi mà chúng tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của nó.
Có thể là nó cảm thấy cặp bố mẹ này không đủ tiêu chuẩn!
“Chu Lâm, anh đã từng nghĩ nếu như đứa bé này không mất đi, chúng ta sẽ như thế nào không?”
Chu Lâm im lặng.
Tôi nói tiếp: “Có lẽ em sẽ tha thứ cho anh, về nguyên tắc thì anh không phạm sai lầm cơ bản, anh không chủ động dây dưa mập mờ với người khác, mặc dù anh thương xót cô ấy, nhưng nói cho cùng cũng là giúp đỡ người khác để nhận lại sự thoải mái, chưa kể chúng ta có con, sau này sẽ dần dần tốt hơn, em nên khích lệ bản thân mình như vậy.
Sau đó thì đây chính là bắt đầu của vực thẳm.”
“Không đâu , không đâu! Chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn, hạnh phúc mỹ mãn, đều tại anh, là anh sai rồi, Nhiễm Nhiễm, đều là lỗi của anh! Là anh có lỗi với em, xin lỗi em, xin lỗi con, đều là lỗi của anh!”
Chu Lâm cố chấp nói.
“Chu Lâm, nếu như con của chúng ta đã sinh ra, lúc đó con chúng ta và con của Hứa Tinh Thu đều bị bệnh, anh sẽ đưa ai đi bệnh viện trước?”
“Anh chắc chắn…” Chu Lâm gấp gáp muốn cho tôi câu trả lời.
Tôi ngắt lời anh: “Anh sẽ đi đưa con của Hứa Tinh Thu, bởi vì cô ấy không biết gì cả, không biết đăng ký ở đâu, không biết lấy thuốc chỗ nào, một cái bệnh viện cũng có thể khiến cô ấy lạc đường, ban đầu anh có thể sẽ áy náy với con của mình.
Nhưng anh sẽ nghĩ, suy cho cùng nó là con của anh, anh có cả một đời đối tốt với nó.
Rồi dần dần, đến cả một chút cảm giác có lỗi lúc ban đầu cũng không còn nữa, tất cả đều cũng sẽ trở thành lẽ đương nhiên.
Em có chồng, cô ấy không có chồng, em không thể nhường nhịn cô ấy một chút sao.
Cô ấy đã đủ đáng thương rồi, em còn muốn tranh đua với cô ấy?
Em đã rất hạnh phúc rồi, tại sao vẫn ích kỷ như vậy?
Một đứa trẻ có bố nhưng dường như đã mất bố.
Giống như em, rõ ràng có chồng nhưng lại như không có.”
“Anh không có, sao anh có thể làm như vậy được.” Chu Lâm vô thức lắc đầu, giọng nói yếu ớt không có sức.
Tôi nhìn anh: “Không sao? Vậy tại sao anh vẫn luôn đối xử với em như vậy.”
Sắc mặt Chu Lâm tái mét.
“Anh sẽ thay đổi, Nhiễm Nhiễm, anh sẽ thay đổi!”
Tôi gật đầu: “Em tin, nhưng em không dám đánh cược!”
Một đứa con bị xảy có thể khiến cho anh ấy nhớ được bao lâu.
Một tháng, hai tháng.
Hay là một năm, nửa năm.
Anh ấy chắc chắn sẽ thay đổi.
Nếu tôi không thay đổi thì có còn được coi là một con người không?
Nhưng mà, Hứa Tinh Thu vẫn còn đó, con của cô ấy và tất cả mọi vấn đề vẫn ở đó.
Anh ấy nhẫn tâm không ngó ngàng đến, không quan tâm hỏi han?
Đến lúc đó chẳng qua là một vòng lặp tiếp theo mà thôi!
So với việc đột nhiên tỉnh ngộ, tôi tin vào việc sai hết lần này đến lần khác hơn.
11
Hứa Tinh Thu gửi tin nhắn cho tôi: “Cô sẽ ly hôn có đúng không?”
Tôi cau mày.
Tôi không muốn chú ý đến cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà trả lời một câu: “Cô làm một con người đi”
Chu Lâm xóa hết tất cả các phương thức liên lạc của Hứa Tinh Thu trước mặt tôi.
Trước khi xóa tôi nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Thái độ của Chu Lâm khiến Hứa Cảnh Thu hoảng sợ.
Suy cho cùng, người phụ nữ này không phải là người có thể sống sót qua tám mươi tập trong hậu cung.
Hai ngày trước cha của Lý Tư đã phải nhập viện vì huyết áp cao.
Nghe nói vợ của Lý Tư đã đích thân đi chăm sóc.
Thật là cảm động trời đất!
Nhưng mà Hứa Tinh Thu nào có biết chăm sóc người khác?
Đến con của chính mình còn không chăm được!
Nhưng đây có lẽ là cách duy nhất để cô có thể tiếp cận Chu Lâm.
Dựa trên những tin nhắn cô ấy gửi cho tôi, cô ấy muốn làm gì, không cần nói cũng biết.
Nhưng tôi không ngờ cô ấy sẽ nhanh đến như vậy.
Đêm hôm đó Chu Lâm không về đúng giờ.
Lúc sáng sớm Hứa Tinh Thu gửi cho tôi hai tấm ảnh khoả thân.
Cô ấy đã lên giường với Chu Lâm.
Trong phút chốc trong lòng tôi chỉ có một cách nghĩ: Quả nhiên là vậy!
12
Tôi đã đợi Chu Lâm cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi mở cửa thì thấy Chu Lâm đang dựa vào tường.
Tôi không biết anh ấy đã ở đây bao lâu.
Nhưng tàn thuốc trên mặt đất nói cho tôi biết, thời gian nhất định không ngắn.
Anh ấy ngước mắt lên nhìn tôi, nở một nụ cười khó coi: “Nhiễm Nhiễm, em đói không? muốn ăn cái gì, anh đi làm cho em.”
Tôi lắc lắc đầu: “Anh nói sai rồi! Anh nên nói với em là: Nhiễm Nhiễm, chúng ta ly hôn đi!”
Chu Lâm lắc đầu liên tục: “Em đều biết hết cả rồi?”
Tôi im lặng.
Anh ấy đột nhiên tiến lên một bước muốn nắm lấy tôi.
Tôi liên tục lùi lại.
Anh sững người tại chỗ, yếu ớt nói: “Anh uống nhiều quá, Nhiễm Nhiễm, anh không muốn, anh chỉ là uống nhiều quá thôi!”
Tôi đã chán ghét với kiểu tự lừa mình dối người này của anh.
“Chu Lâm, anh là bác sĩ, bây giờ anh muốn nói với em là rượu có thể khống chế con người làm những việc họ không muốn làm phải không? Đến mức độ này sao?
Chu Lâm, đó chỉ là rượu mà thôi.
Em không tin sau khi say rượu mà lên giường, em chỉ tin mượn rượu để lên giường thôi.”
Chu Lâm siết chặt nắm đấm.
“Em cố ý có đúng không?”
“Cái gì cơ?”
Hứa Tinh Thu cho đã cho anh xem lịch sử trò chuyện của hai người, thực ra em hy vọng cô ấy làm chút gì đó, em đang đợi anh phạm sai lầm có đúng không?”
Thất vọng đến đỉnh điểm hoá ra có thể khiến con người ta cười thành tiếng.
“Hoá ra em đợi thì anh liền phạm sai lầm, may mà em không tha thứ cho anh!”
13
Tôi và Chu Lâm đã ly hôn.
Anh ấy ra đi tay trắng, tiền, nhà và xe đều để cho tôi.
Cuối cùng anh ấy chỉ có một yêu cầu: “Nhiễm Nhiễm, em đừng hận anh!”
Tôi không hứa gì cả.
Hận?
Làm sao có thể trả lời cảm xúc này một cách dễ dàng được.
Tôi đã lấy xe đi dán lại, hoá ra màu đen nguyên bản đã biến thành màu đỏ tức giận của hiện tại, nội thất cũng bị tôi thay đổi, bao gồm cả vỏ ghế.
Toàn bộ chiếc xe có một diện mạo mới.
Ngày hôm đó tôi phát hiện ra dụng cụ tập thể dục của Chu Lâm ở trong tủ, sau khi mua anh ấy vẫn luôn không dùng đến, anh ấy quá bận, lúc đầu bận ở bệnh viện, sau này bận với Hứa Tinh Thu.
Thế là tôi đưa đồ cho cậu học sinh trung học ở tầng dưới.
Cậu ấy rất vui, mẹ cậu ấy còn tặng cho tôi một túi cà chua.
Chu Lâm không mang theo gối, chiếc gối cao su anh ấy mua đắt đến kinh ngạc nhưng thật sự thoải mái.
Đồ đã từng dùng không tiện tặng người khác, tôi đã vứt vào thùng rác.
Nhân tiện tôi cũng đã thay toàn bộ bốn mảnh ga trải giường,
Chu Lâm thích màu tối nhưng thực ra tôi lại thích màu sáng hơn.
Chu Lâm nhét vài cuốn sách lâm sàng trong kệ sách của tôi.
Nghĩ một chút, tôi trực tiếp gửi nó đến bệnh viện.
Tôi gom lại những thứ mà anh ấy tặng đăng lên trên mạng, bán khá ổn.
Tôi dần dần loại bỏ dấu vết của Chu Lâm khỏi cuộc đời mình.
Quá trình này cũng khiến tôi rơi rất nhiều nước mắt.
Dù sao anh ấy cũng là người đàn ông của tôi từ khi còn mặc đồng phục nhà trường đến khi mặc váy cưới.
Tất cả điều này đều không khó.
Khó khăn nhất thực ra là bố mẹ hai bên.
Chúng tôi ly hôn trong âm thầm, đến khi bọn họ biết tin tất cả đã muộn màng.
Cả mẹ anh và mẹ tôi đều khóc trước mặt tôi.
Một người mắng tôi bốc đồng, người kia mắng con trai bà ấy không hiểu chuyện.
Tôi giải thích với bọn họ về mâu thuẫn giữa tôi và Chu Lâm, nhưng tôi che giấu chuyện Chu Lâm lên giường với Hứa Tinh Thu.
Đây coi như là cho cả hai bên một chút thể diện.
Nhưng Hứa Tinh Thu không muốn chút thể diện này.
Cô ấy đã đến nhà Chu Lâm ép hôn.
Cô nói: “Hoặc là kết hôn, hoặc là công khai chuyện dan díu giữa cô và Chu Lâm ra ngoài.”
Bố mẹ của Chu Lâm suýt chút bị làm cho tức đến nhập viện, mẹ tôi cũng thay đổi mục tiêu, bắt đầu mắng Chu Lâm.
Nhưng cuộc sống của tôi vẫn đang tiếp diễn.
Tôi một mình làm việc, một mình trở về nhà, một mình tận hưởng khoảng thời gian độc thân.
Không mất bao lâu tôi đã thích ứng.
Mẹ hỏi tôi: “Con có còn kết hôn không?”
Tôi trả lời: “Không nữa đâu.”
Mẹ tôi vừa nghe lại bắt đầu khóc, nói Chu Lâm đã hại tôi.
Rất đau đầu.
Nhưng thực ra tôi muốn nói, tôi có rất nhiều cách để có được hạnh phúc, trái lại hôn nhân chính là cách mạo hiểm nhất.
Suỵt!
Đây là cảm nhận của tôi, không áp dụng cho tất cả mọi người!