Về quê chồng ở vùng sâu vùng xa của Hà Giang, chồng cho gia đình của tôi đi bộ đường đất leo qua cả quả đồi
Đêm ấy, gió từ đá tai mèo thổi xuống như những lưỡi dao mỏng. Tôi đứng ở hiên nhà trình […]
Đêm ấy, gió từ đá tai mèo thổi xuống như những lưỡi dao mỏng. Tôi đứng ở hiên nhà trình […]
Buổi chiều thành phố nồm hâm hấp như một chiếc khăn ẩm vắt mãi không khô. Mùi xăng xe, mùi
Đêm tôi ngồi trên chuyến tàu SP1 rùng rình vượt qua cầu Thái Hà, bánh sắt gõ đều lên mối
Buổi sáng ấy, sương phủ trắng con ngõ đất. Mấy tàu chuối sau vườn rỉ rắc những giọt nước nhỏ
Sáng ấy, tôi tỉnh dậy với cái đầu nặng như khối gạch. Căn buồng nhà ngang mùi nhang sòng, mùi
Tiếng nhạc cưới vang rền trong hội trường lớn nhất nhì thành phố Thanh Hóa. Ánh đèn pha lê rọi
Tôi không nghe thấy tiếng nhạc nữa. Chỉ còn tiếng xì xào rách mép, sột soạt những tà váy, tiếng
Buổi chiều đó, con đường làng đầy những vệt bùn nhão, mùi rơm ướt trộn với mùi nước mắm phơi
Buổi tối thứ ba sau lũ, mùi bùn non còn vắt trong không khí như một thứ mồ hôi của
Buổi đầu, tôi chỉ nhớ mùi nước luộc thịt nạc bốc lên, trắng đục như một thứ sương mù ngái