“Bố ốm nên cháu đến thay” cậu bé 7 tuổi 1 mình đến phỏng vấn, tỷ phú đơ người khi biết lý do xé lòng

Sáng hôm ấy, tại tập đoàn Thành Đạt, phòng phỏng vấn đông kín người. Hôm nay là buổi tuyển dụng lao công định kỳ, nhưng điều đặc biệt là người trực tiếp phỏng vấn lại chính là CEO Lệ Hằng – nữ tỷ phú quyền lực, nổi tiếng xinh đẹp, nghiêm khắc và lạnh lùng.

Nhân viên cúi đầu răm rắp khi thấy Hằng bước vào. Ánh mắt cô sắc lạnh lướt qua mọi người, giọng nói vang lên dứt khoát:
“Bắt đầu phỏng vấn.”

Lần lượt từng ứng viên được gọi vào. Bỗng cửa phòng mở ra. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía một cậu bé nhỏ xíu, khoảng 7 tuổi, gầy gò, mặc chiếc áo sơ mi trắng đã cũ nhưng được giặt ủi phẳng phiu. Trên tay cậu là tập hồ sơ xin việc, đôi chân run run nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

Hằng nhíu mày. “Ai cho cháu vào đây? Đây không phải chỗ trẻ con.”

Cậu bé cúi đầu lễ phép, giọng run lên nhưng rõ ràng từng chữ:
“Cháu… cháu xin lỗi. Bố cháu ốm… nên cháu đến thay bố ạ.”

Cả phòng lặng đi. Một nữ nhân viên đặt tay lên ngực, mắt rưng rưng. Hằng sững sờ, đôi môi khẽ mím lại. Trước mắt cô, cậu bé đang cố gắng giữ chặt tập hồ sơ, sợ nó rơi khỏi tay mình.

“Cháu… cháu có thể nói rõ hơn không?” Hằng dịu giọng, lần đầu tiên giọng nói ấy không còn cứng rắn như thường ngày.

Cậu bé hít một hơi thật sâu, đôi mắt ngấn nước nhưng kiên cường:
“Bố cháu đăng ký xin làm ở đây. Bố bảo nếu được nhận, bố sẽ mua sữa cho em trai cháu. Nhưng tối qua bố ho nhiều lắm, không dậy nổi. Cháu sợ nếu bố không đi thì công ty sẽ không nhận bố. Bố sẽ buồn, mẹ sẽ khóc… nên… cháu mang hồ sơ đến thay bố.”

Nói xong, cậu bé cúi gằm mặt, đôi vai nhỏ run lên. Trên tập hồ sơ đã in hằn dấu tay và hơi nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Hằng thấy tim mình đau nhói. Bao năm qua, cô chỉ nhìn vào kết quả, lợi nhuận, hiệu suất công việc. Nhưng giờ đây, trước mắt cô là một cậu bé mang gánh nặng cơm áo, mang cả ước mơ của gia đình trên đôi vai gầy guộc.

“Cháu tên gì?” Hằng hỏi, giọng nghèn nghẹn.

“Dạ, cháu tên Tuấn. Bố cháu tên Hoàng Văn Duy.”

Hằng lật hồ sơ. Trong đó là tờ đơn xin việc viết tay nắn nót, kèm một mảnh giấy nhỏ: “Anh cố lên nhé. Dù làm công việc nào, miễn là anh khỏe mạnh và cả nhà được ăn cùng nhau, em đã mãn nguyện.”

Đôi mắt Hằng cay xè. Cô chưa từng rơi nước mắt vì thương trường khốc liệt, nhưng lúc này, cô thấy giọt lệ nóng lăn trên má.

Cô đứng lên, tiến tới, cúi xuống nhìn cậu bé:
“Cháu về nói với bố, mai bố không cần làm lao công nữa. Cô sẽ nhận bố vào làm nhân viên tạp vụ văn phòng, lương cao hơn, công việc nhẹ hơn. Và… đây.”

Cô quay sang trợ lý:
“Ra siêu thị, mua giúp tôi hai thùng sữa và ít đồ ăn mang tới địa chỉ này. Chi phí tính vào quỹ từ thiện công ty.”

Cậu bé ngẩng lên, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sáng, giọng lí nhí:
“Cháu… cảm ơn cô… cô tốt lắm…”

Khi cậu quay đi, cả phòng vẫn lặng im. Hằng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy, tim cô mềm ra. Bỗng dưng, cô nhớ về chính mình của 20 năm trước – một đứa trẻ cũng từng sợ mẹ khóc, sợ bố buồn, từng đi bán rau ngoài chợ để mua gạo về nhà.

Ngày hôm ấy, buổi phỏng vấn kết thúc sớm. Hằng trở về phòng làm việc, ngồi lặng trước tấm ảnh cha mẹ đã khuất. Lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Và cô thầm cảm ơn cậu bé 7 tuổi ấy – người đã dạy cô bài học lớn nhất trong cuộc đời:
Có những thứ, dù quyền lực và tiền bạc đến đâu, cũng không thể mua được – đó là tình yêu thương, là khát khao bảo vệ gia đình, là trái tim biết rung động trước những điều tử tế nhất.

 

× Popup Banner
Lên đầu trang