Kỳ thi kết thúc, người ta bảo, chưa có bài Văn nào dài gần mười trang, chữ nhỏ như ruột mèo nhưng từng câu lại khiến ban chấm thi lặng người

Sáng đó, sân trường im lìm hơn mọi năm. Dãy bàn ghế được xếp thành hàng ngay ngắn, mặt bàn đã được lau lại bằng khăn sạch, còn thơm mùi nước lau. Thí sinh lặng lẽ bước vào từng phòng, tiếng giày đế cao su đạp nhẹ lên nền gạch nghe mà não nề.

Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng, vai dính một vết sờn nhỏ nơi khuy tay trái. Cô bước vào phòng thi muộn hơn một nhịp, người gác thi đưa mắt nhìn, rồi lặng lẽ gật đầu. Cô gái ngồi xuống bàn cuối cùng, sát cửa sổ, nơi ánh nắng đầu ngày rọi xiên qua tán phượng vươn dài như những ngón tay tìm kiếm.

Mắt cô đỏ hoe, hai mí sưng nhẹ. Nhưng không ai hỏi. Người ta chỉ nghĩ chắc cô đã thức quá khuya ôn bài. Chỉ có riêng cô biết, suốt đêm qua, cô ngồi bên di ảnh người vừa rời bỏ cô — cha.

Ông mất bất ngờ. Một cơn đột quỵ, như nhát cắt phũ phàng xé toạc quãng đời yên ổn. Mọi người bảo: “Thôi cháu đừng đi thi nữa. Đợi đợt sau cũng được.” Nhưng cô lắc đầu. “Nếu không thi bây giờ, bố con ở dưới suối vàng cũng không yên.”

Tám giờ sáng, giám thị phát đề. Phòng thi im phăng phắc, chỉ còn tiếng giấy sột soạt và tiếng bút chạy trên mặt giấy.

Mắt cô rơi vào đề Văn, tim lặng đi một nhịp.

“Người cha trong lòng tôi.”

Cô nhìn chằm chằm vào bốn chữ đó, như thể có một ai từ cõi vô hình đã thầm thì điều này với cô từ đêm qua.

Không ai thấy cô khóc. Nhưng mặt giấy dưới tay cô bắt đầu thấm nước. Cô không hề buồn lau đi. Cô viết, viết như chưa từng được viết. Như thể ngôn từ không còn là chữ nữa, mà là máu, là nước mắt, là tiếng gọi không bao giờ được đáp lại nữa.

 

“Bố tôi không cao lớn, cũng chẳng học rộng. Ông chỉ là một người sửa xe trong ngõ nhỏ, quanh năm tay dính dầu mỡ, mồ hôi thấm lưng áo bạc màu. Nhưng với tôi, ông là một vũ trụ nhỏ — nơi tôi được phép yếu đuối, được dỗi hờn, được ước mơ.

Có lần tôi bị điểm kém, mẹ giận, ông chỉ xoa đầu tôi rồi cười: ‘Không sao, bố cũng từng suýt bị đúp vì môn Văn.’ Nhưng ông là người duy nhất đọc hết những bài văn tôi viết nguệch ngoạc, rồi khen: ‘Đọc thấy thương cả chữ.’

Tối trước ngày thi, ông vẫn còn cặm cụi lau chiếc xe đạp của tôi. ‘Mai bố chở con đi, dù mưa hay nắng.’ Vậy mà sáng hôm sau, chỉ còn lại chiếc áo khoác cũ của ông treo nơi mắc cửa, không ai đủ can đảm đem cất.

Hôm nay, con tự đạp xe đến đây, bố à. Đề Văn lại đúng là bố. Con nghĩ, chắc bố đã nhờ ai sắp xếp…”

Cô viết đến tận khi giám thị nhắc còn một phút. Trang cuối, chữ ngoằn ngoèo, nhòe nước, dòng cuối cùng run run:

“Nếu lần này con đỗ, bố chờ con ở giấc mơ, nhé?”

Kỳ thi kết thúc. Người ta bảo, chưa có bài Văn nào dài gần mười trang, chữ nhỏ như ruột mèo nhưng từng câu lại khiến ban chấm thi lặng người. Một cô giáo già lau kính ba lần khi đọc đến đoạn “đọc thấy thương cả chữ.” Một thầy giáo trẻ gấp bài lại, ngồi rất lâu không nói gì.

Trên bảng vàng, tên cô gái đứng đầu khối Văn toàn thành phố. Nhưng khi nhà trường gửi giấy báo kết quả, địa chỉ ấy đã chuyển sang một làng nhỏ ngoại ô, nơi có nấm mộ còn mới, đặt giữa vườn cau trồng dở dang.

Người mẹ ra nhận thư, tay run run. Trong bì thư là bài thi đã được sao chép lại. Dưới bài, dòng bút đỏ của một người không rõ tên:

“Nếu tôi là cha em, tôi sẽ quay lại một lần, chỉ để ôm em và nói: Con viết hay lắm.”

Đêm đó, cô gái ngủ thiếp đi trên bàn học, giữa tiếng côn trùng và ánh đèn mờ. Trong mơ, cô thấy mình đạp xe giữa một con đường đầy hoa trắng. Ở cuối đường, có người đàn ông mặc áo sửa xe bạc màu đang đợi, mỉm cười, mở tay ra.

× Popup Banner
Lên đầu trang