Khoảnh Khắc Trước Đêm Cưới Người Cha Dượng gọi cô vào …

Trước đêm cưới, Minh – cô gái 25 tuổi – đang chuẩn bị cho một ngày trọng đại của cuộc đời. Ánh đèn vàng nhạt trong căn phòng nhỏ tỏa ra những vệt sáng ấm áp, hòa quyện cùng mùi thơm của hoa nhài. Minh đang đứng trước gương, thử chiếc áo dài cưới lần cuối, tay chỉnh lại tà váy, đôi mắt ngập tràn sự bối rối và vui sướng.

Minh đã chuẩn bị mọi thứ cùng mẹ, từ những chi tiết nhỏ nhất cho đến việc chọn váy cưới. Mẹ cô, người đã tần tảo nuôi Minh từ khi còn bé, luôn là điểm tựa vững chắc trong suốt những năm tháng qua. Nhưng vào một ngày, khi Minh mới là cô gái 11 tuổi, ông Hùng – người đàn ông điềm đạm bước vào cuộc đời mẹ con cô. Ông Hùng trở thành bố dượng của Minh, lặng lẽ chăm sóc, lo lắng nhưng không bao giờ nói ra tình cảm.

Tối hôm đó, khi Minh chuẩn bị đi ngủ, ông Hùng bất ngờ gõ cửa phòng cô.

– “Minh à, con có thể xuống phòng chú một chút không? Chú muốn nói chuyện với con.”

Minh hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn bước xuống cầu thang. Trong phòng chú, không gian yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo, ông Hùng ngồi cạnh bàn, tay cầm một chiếc hộp gỗ cũ. Minh bước vào, ánh mắt của ông Hùng đầy trầm tư, rồi ông mở nắp hộp ra. Bên trong là một cuốn sổ nhỏ cột bằng dây ruy băng đỏ và một số lá thư đã ố vàng.

– “Minh à…”

Ông Hùng nhẹ nhàng gọi cô. Minh bất ngờ, cô chưa bao giờ nghe ông gọi như thế. Cô đứng yên, không biết phải nói gì.

– “Chú không bao giờ gọi con là ‘con gái’ vì chú sợ con không nhận. Nhưng suốt 14 năm qua, chú luôn coi con là con gái của mình, như máu thịt của gia đình này.”

Minh bất ngờ mở cuốn sổ. Bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc, là những lời dặn dò của bố ruột cô, người đã qua đời từ lâu, nhờ ông Hùng chăm sóc Minh và mẹ. Minh nghẹn ngào, nước mắt rơi khi nhận ra tình cảm sâu nặng mà ông Hùng dành cho cô, dù chưa bao giờ ông nói ra những lời yêu thương.

Ông Hùng đặt tay lên vai Minh, vỗ về cô, rồi nói:

– “Ngày mai con sẽ có gia đình mới. Nhưng nếu một ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi, nhà này luôn mở cửa chào đón con.”

Minh không nói gì, chỉ cúi đầu, nghẹn ngào ôm lấy người đàn ông ấy. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng không phải ai cũng cần là cha ruột mới có thể yêu thương mình như máu mủ.

Sáng hôm sau, Minh bước lên xe hoa, đôi mắt vẫn đỏ hoe. Mọi người tưởng cô xúc động vì đám cưới, nhưng thực ra cô khóc vì những lời giản dị của người đàn ông gọi mình là con gái trong đêm trước ngày cưới: “Minh à…”

× Popup Banner
Lên đầu trang