Đêm ấy, trời mưa như trút nước. Gió lùa lạnh buốt, quật mạnh vào căn nhà nhỏ xập xệ nằm cuối con ngõ nghèo. Hương – cô gái 25 tuổi, làm công nhân may – đang lúi húi vá lại tấm bạt che cửa sổ thì nghe tiếng gõ cổng khẩn thiết.
Cô vội chạy ra. Trước mắt cô là một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, áo ướt sũng, bên cạnh là ba đứa trẻ khác tầm 5 đến 10 tuổi, mặt mũi lấm lem nước mưa, run rẩy vì lạnh.
“Em… em có thể cho bọn anh tá túc một đêm được không? Xe bọn anh bị hỏng ngoài đường, trời mưa lớn quá, lũ nhỏ chịu không nổi…” – Giọng người đàn ông khản đặc vì lạnh và mệt.
Hương nhìn bốn đứa trẻ co ro trong gió lạnh, tim thắt lại. Dù căn nhà chưa đầy 20 mét vuông, tường bong tróc, mái dột chỗ này chỗ kia, nhưng cô vẫn nhanh chóng gật đầu:
“Vào nhà đi anh, kẻo lũ nhỏ cảm lạnh.”
Cô bật đèn, lôi hết quần áo khô ra đưa tụi nhỏ thay. Bữa tối của cô chỉ có nồi cháo loãng nhưng cô vẫn chia cho bốn đứa trẻ, còn mình uống nước nóng cầm hơi.
Người đàn ông ngồi một góc, lặng lẽ quan sát. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt Hương, gầy gò nhưng đôi mắt sáng, hiền lành. Cô chẳng hỏi họ là ai, cũng chẳng sợ hãi, chỉ lo lắng không đủ chăn cho lũ trẻ đắp ngủ.
Suốt đêm, mưa không ngớt. Sáng hôm sau, khi Hương thức dậy, cô thấy giường chiếu đã được xếp gọn. Ba đứa trẻ và người đàn ông đã đi từ sớm, để lại trên bàn một tờ giấy nhỏ: “Cảm ơn em. Anh sẽ quay lại.”
Hương cười buồn, nghĩ chắc họ chỉ khách qua đường. Cô lại lao vào công việc, ngày làm 12 tiếng, tối về cặm cụi may thêm hàng gia công, dành dụm từng đồng nuôi bản thân và gửi về quê cho mẹ.
Ba ngày sau, trời nắng đẹp. Hương đang ngồi trước cửa vá áo thì tiếng xe hơi dừng trước ngõ. Một chiếc SUV đen bóng loáng, cửa mở ra, ba đứa trẻ chạy xuống, trên tay mỗi đứa cầm một món quà nhỏ. Sau cùng, người đàn ông hôm trước bước ra. Nhưng hôm nay, anh mặc vest sang trọng, gương mặt tuấn tú, ánh mắt cương nghị, phong thái khác hẳn đêm mưa ấy.
Hương ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì anh đã cúi đầu chào cô:
“Xin lỗi vì đêm đó không kịp giới thiệu. Anh tên Tuấn, là chủ tịch một công ty xây dựng. Hôm đó anh chở con đi thăm công trình ở tỉnh về thì xe hỏng. Nếu không có em, anh không biết lũ nhỏ sẽ ra sao…”
Hương lắp bắp: “Em… em chỉ giúp chút thôi, không có gì đâu ạ.”
Tuấn cười dịu dàng, đưa cô một tờ giấy. Hương run run mở ra. Là một quyết định tuyển dụng, ghi rõ cô được nhận vào làm kế toán văn phòng công ty anh, mức lương gấp bốn lần thu nhập công nhân hiện tại.
“Anh biết em tốt nghiệp kế toán nhưng chưa xin được việc vì không quen biết. Anh muốn em về làm cho công ty anh. Anh cần những người có tâm như em, không phải chỉ giỏi chuyên môn.”
Hương bật khóc. Cô chưa từng dám mơ đến công việc văn phòng, chưa từng nghĩ một việc tốt nhỏ bé lại có thể thay đổi cuộc đời mình.
Tuấn nhìn cô, ánh mắt trìu mến. Anh nói khẽ, đủ để cô nghe:
“Em không chỉ cứu lũ trẻ khỏi đêm mưa lạnh, mà còn cho anh thấy, giữa cuộc đời đầy tính toán này, vẫn có người tốt thật lòng giúp đỡ người khác mà không toan tính. Em xứng đáng được hạnh phúc.”
Ngày hôm ấy, cả con ngõ xôn xao. Cô gái nghèo năm nào giờ trở thành nhân viên văn phòng, bắt đầu một cuộc sống mới, với niềm tin rằng – chỉ cần gieo yêu thương, chắc chắn cuộc đời sẽ trả lại ta những điều tốt đẹp nhất, vào lúc không ngờ nhất.