Tôi quen Hương khi cô ấy chỉ là một nhân viên quèn trong công ty nhỏ, lương ba cọc ba đồng, đi làm trên chiếc xe tay ga cũ. Ngày đó, tôi đem lòng yêu vì sự dịu dàng, nhẫn nhịn của cô ấy. Sau này cưới nhau, tôi tự nhủ sẽ lo cho vợ một cuộc sống đủ đầy, không phải lo cơm áo như xưa.
Nhưng khi đàn ông đã có tiền, đã ngồi ở vị trí cao, họ dễ thay lòng. Tôi cũng vậy. Tôi gặp Linh – cô thư ký trẻ trung, xinh đẹp, ăn nói ngọt như mía lùi. Ban đầu chỉ là mối quan hệ công việc, dần dà thành những buổi cà phê riêng, rồi đi công tác cùng nhau, cuối cùng là thuê riêng cho cô ta một căn hộ cao cấp. Tôi bảo Linh:
– Em cứ yên tâm, anh sẽ lo cho em đủ đầy. Vợ anh không bao giờ biết đâu.
Quả thật, Hương vẫn thế, vẫn chu đáo cơm nước, vẫn ngọt ngào dịu dàng mỗi khi tôi về nhà. Chưa bao giờ cô ấy tra hỏi tôi đi đâu, làm gì, về muộn với ai. Tôi càng yên tâm nuôi bồ, tự tin rằng vợ hiền lành sẽ chẳng bao giờ dám rời bỏ tôi.
Cho đến ngày hôm ấy.
Tôi vừa từ công ty về, thấy Hương mặc bộ váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, ngồi chờ ở phòng khách. Cô ấy cười, đưa cho tôi một xấp giấy. Tôi ngạc nhiên:
– Gì đây em?
– Đơn ly hôn, anh ký đi. Em cũng chuẩn bị sẵn hồ sơ sang tên căn biệt thự cho em rồi.
Tôi choáng váng, cầm tập giấy xem kỹ, đúng là hồ sơ sang tên ngôi biệt thự 10 tỷ đứng tên tôi. Tôi gắt lên:
– Em bị điên à? Sao tự dưng lại ly hôn, lại sang tên nhà?
Hương vẫn bình tĩnh đến đáng sợ:
– 5 năm nay anh nuôi bồ, em biết hết. Em không làm ầm lên là vì còn thương anh, thương con. Nhưng giờ em không muốn tiếp tục nữa. Căn biệt thự này vốn em đứng tên cùng, nhưng vì tin anh nên em để anh giữ toàn bộ giấy tờ. Em đã âm thầm nhờ luật sư làm lại hồ sơ. Anh ký đi, để con có chỗ ở. Phần còn lại, anh thích cho ai thì cho.
Tôi tái mặt. Thì ra cô ấy biết hết, chỉ là đang chờ thời điểm. Tôi cố níu kéo, hứa sẽ cắt đứt với Linh, hứa sẽ không gặp cô ta nữa. Nhưng Hương chỉ cười, đôi mắt hoe đỏ:
– Anh có biết, thứ em cần không phải là tiền, mà là sự chung thủy. 5 năm anh phản bội, em đã khóc cạn nước mắt. Giờ thì không khóc nữa, chỉ thấy nhẹ lòng. Em không cần người đàn ông tham lam bên cạnh. Biệt thự này em giữ lại cho con. Còn anh… đi đâu cũng được.
Cô ấy đứng dậy, bước lên phòng, để tôi ngồi lại phòng khách, đầu óc quay cuồng. Tôi chưa bao giờ nghĩ người vợ hiền lành, lúc nào cũng im lặng chịu đựng ấy, lại cao tay đến vậy. Cô ấy để tôi tự tung tự tác suốt 5 năm, rồi một ngày thu dọn tất cả, kết thúc êm ái mà sắc lạnh.
Ngày ra tòa, Hương vẫn ăn mặc giản dị, gương mặt bình thản, không khóc, không trách móc. Chỉ tôi là kẻ cúi đầu, ký vào tờ giấy ly hôn mà lòng đau như dao cắt.
Sau ly hôn, tôi dọn ra căn hộ thuê tạm. Linh biết tôi mất biệt thự, cũng lẳng lặng rời đi, chẳng còn ngọt ngào như trước. Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng người phụ nữ từng yêu tôi bằng cả trái tim thì không còn nữa.
Giờ đây, mỗi tối trở về căn phòng trọ vắng lặng, tôi mới thấm thía: đàn ông có thể có hàng trăm người phụ nữ ngoài kia, nhưng chẳng ai thương mình vô điều kiện như người vợ ở nhà. Và tôi đã mất cô ấy, vì chính sự phản bội ngu ngốc của mình.