Ngày tôi cưới, cả làng sử/ng s/ốt khi nhà trai mang tận 1 tỷ sang làm của h/ồi m/ôn

Ngày tôi cưới, cả làng s/ửng số/t khi nhà trai mang tận 1 tỷ sang làm của hồ/i m/ôn. Vào đêm tâ/n h/ôn, tôi mới biết vì sao mình có giá như vậy, và tôi đã b/ỏ đi ngay trong đêm ấy…

Tôi tên Hạnh, năm nay 24 tuổi, quê ở một huyện miền núi. Gia đình tôi nghèo, ba mất sớm, mẹ nuôi tôi ăn học tới hết cấp 3 thì kiệt sức, không thể lo cho tôi học tiếp. Tôi đành ở nhà làm ruộng, hái chè thuê, sống lặng lẽ cùng mẹ.

Một ngày, có người mai mối nói có chàng trai ở tỉnh bên muốn cưới tôi. Anh ta tên Tuấn, nghe bảo làm kinh doanh, có nhà lầu xe hơi, lại đẹp trai, gia đình khá giả. Tôi hoang mang, vì chúng tôi chưa từng gặp mặt. Nhưng mẹ tôi nghe vậy thì rớm nước mắt:

– Con gái, cơ hội tốt như vậy, đời người chỉ một lần. Mẹ không muốn con phải khổ như mẹ…

Ngày ăn hỏi, cả làng kéo sang nhà tôi xem. Nhà trai mang tới 1 tỷ tiền mặt làm của hồi môn, xếp đầy mâm, vàng vòng cũng chất kín. Ai cũng trầm trồ:
– Con Hạnh số sướng, lấy chồng giàu thế này, một bước lên tiên rồi!

Còn tôi ngồi bên mẹ, tay run run. Tôi không hiểu vì sao mình lại đáng giá tới vậy. Tôi chỉ là đứa con gái quê, không học cao, cũng không xinh đẹp nổi bật.

Đám cưới tổ chức linh đình, rước dâu bằng xe sang. Mẹ tôi khóc suốt, dặn tôi nhớ làm dâu thảo, vợ hiền. Tôi ngoảnh lại nhìn mái nhà tranh lụp xụp, lòng thắt lại, tự nhủ: “Ít ra, từ nay mẹ sẽ không khổ nữa.”

Tối tân hôn, tôi ngồi trước bàn trang điểm, ngắm gương mặt đã tẩy trang nhợt nhạt. Tuấn bước vào, đóng sập cửa phòng. Anh ta ngồi xuống giường, châm thuốc hút, nhìn tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt lạnh lùng.

– Em có biết vì sao anh cưới em không?

Tôi cúi đầu, bàn tay siết chặt vạt váy cưới. Tuấn cười khẩy:

– Vì em là người hợp tuổi làm ăn với anh. Thầy bảo cưới em xong, công việc anh sẽ lên vù vù. 1 tỷ hồi môn đó chẳng là gì so với những hợp đồng anh sắp ký.

Tôi bàng hoàng, nước mắt chảy xuống môi mặn chát. Thì ra… tôi chỉ là bùa may mắn, là “vật phẩm phong thủy sống” để anh ta củng cố công danh.

Tuấn dụi tàn thuốc, đứng dậy, lạnh lùng ra lệnh:

– Ngủ sớm đi, mai còn theo anh sang gặp đối tác. Từ giờ, em phải ngoan ngoãn, giữ hình tượng cho anh. Đừng làm gì khiến anh mất mặt.

Anh ta rời khỏi phòng, bỏ tôi ngồi bơ vơ trong chiếc váy cưới lộng lẫy. Tôi nhìn quanh căn phòng sang trọng mà thấy nghẹt thở. Thì ra… “giá trị” của tôi chỉ nằm ở tuổi tác và năm sinh tháng đẻ.

Đêm đó, tôi ngồi thẫn thờ đến gần sáng. Trong giây phút tuyệt vọng, tôi mở tủ, thay vội bộ quần áo giản dị, nhét ít tiền lẻ trong túi xách, rồi rón rén bước ra ngoài.

Tôi không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết nếu tiếp tục ở lại, tôi sẽ sống kiếp bùa may mắn suốt đời. Tôi không phải vật phẩm. Tôi là con người. Và tôi phải tự cứu lấy mình.

Khi trời sáng, tôi đã ngồi trên chuyến xe khách rời khỏi thị trấn. Điện thoại tôi vang lên hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Tuấn và mẹ. Tôi khóc nấc lên. Tôi thương mẹ, nhưng tôi không thể bán rẻ cuộc đời mình. Tôi nhắn tin cho mẹ:

– Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết mẹ khổ, nhưng con không thể sống như vậy. Con sẽ kiếm tiền nuôi mẹ, bằng chính đôi tay của con, chứ không phải bằng cuộc hôn nhân mua bán này.

Xe chạy qua cánh đồng chè xanh mướt, nắng sớm chiếu qua cửa kính làm tôi thấy ấm áp hơn. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình tự do – dù phía trước còn vô vàn khó khăn. Tôi đặt tay lên ngực, nghe tim mình đập thổn thức, thầm nhủ: “Hạnh ơi, mạnh mẽ lên, chỉ cần còn sống, em sẽ tự tìm thấy giá trị thật sự của mình.”

× Popup Banner
Lên đầu trang