Thấy vợ l/én cho mẹ đẻ cả cục ti/ền, chồng l/ao vào đòi lại để rồi nh//ục ê chề khi biết sự thật

Thấy vợ l/én cho mẹ đẻ cả cục ti/ền, chồng l/ao vào đòi lại để rồi nh//ục ê chề khi biết sự thật…

Hưng về nhà sớm, định bụng sẽ rủ vợ con ra ngoài ăn tối. Vừa dựng xe trước sân, anh nghe tiếng Hoa – vợ anh – thì thào trong phòng ngủ. Tò mò, anh bước nhẹ đến gần, hé cửa nhìn vào.

Hoa đang ngồi bên mẹ đẻ, tay cầm xấp tiền dày cộp. Giọng cô nhỏ nhẹ, có phần nghẹn ngào:

– Mẹ cầm lấy đi, con không thể để mẹ sống khổ như vậy mãi. Tiền này mẹ cứ giữ mà chi tiêu, có thiếu thì bảo con.

Mặt Hưng đỏ bừng. Cả tháng nay, anh phải xoay xở trả nợ ngân hàng, đóng học phí cho con, chưa kịp mua bộ đồ mới nào. Vậy mà vợ anh dám lén lút đưa cho mẹ đẻ cả cục tiền? Máu nóng dồn lên não, anh đạp mạnh cửa bước vào, gằn giọng:

– Tiền đâu ra mà cô cho mẹ cô dữ vậy? Cô giỏi thật đấy, giấu tôi để đem tiền đi biếu ngoại hả? Đưa đây!

Hoa giật bắn người. Mẹ cô cũng run run, mắt rưng rưng sợ hãi. Hoa lắp bắp:

– Anh… anh nghe em giải thích đã…

– Giải thích gì? Tiền này là công sức tôi cày cả tháng trời. Con thì cần học phí, điện nước chưa đóng, cô lại đem cho mẹ cô hết? – Hưng gằn từng chữ, tay giật xấp tiền từ tay mẹ vợ.

Bà cụ sợ hãi, nước mắt chảy dài. Hoa oà lên khóc, giữ tay chồng:

– Anh ơi, anh hiểu lầm rồi… tiền này… tiền này không phải em cho mẹ…

– Không cho thì đưa làm gì? Đừng có nói dối! – Hưng quát, giọng đầy hằn học.

Mẹ Hoa hít một hơi sâu, giọng bà run run nhưng dứt khoát:

– Tiền này… là mẹ cho vợ chồng con vay lúc mới cưới, để mở tiệm tạp hóa. Giờ Hoa nó làm ăn được, nó trả lại mẹ. Không phải nó cho mẹ đâu con.

Hưng sững người. Tay anh run lên, xấp tiền rơi xuống đất. Anh lắp bắp:

– Mẹ… mẹ nói sao? Tiền này… là mẹ cho vay?

Hoa bật khóc, ôm mặt:

– Năm đó anh nghỉ công ty về mở tiệm tạp hóa nhưng thiếu vốn. Em đã gọi về vay mẹ 50 triệu. Mẹ rút hết sổ tiết kiệm, đưa cho em. Mẹ dặn em đừng nói anh biết, sợ anh tự ái… Mấy năm nay, em vẫn âm thầm để dành, giờ mới đủ trả mẹ…

Hưng chết lặng. Anh nhớ lại năm ấy, khi anh chán cảnh làm công ăn lương, quyết nghỉ ngang về mở tiệm tạp hóa. Hai vợ chồng vét sạch tiền mừng cưới vẫn không đủ nhập hàng. Hoa bảo “để em xoay xở” rồi cầm điện thoại ra ngoài gọi ai đó. Vài hôm sau, cô đưa anh tiền, bảo là vay bạn cũ. Anh đâu ngờ, “bạn cũ” ấy lại chính là mẹ vợ – người phụ nữ bán rau ngoài chợ, cả đời chắt chiu từng đồng lẻ.

Hưng nhìn sang mẹ vợ. Bà lão tóc bạc phơ, gương mặt sạm nắng, dáng người gầy gò run rẩy. Bà cúi xuống nhặt xấp tiền, giọng lạc đi:

– Thôi… mẹ không lấy nữa… vợ chồng con còn lo cho cháu… mẹ đủ ăn rồi…

Nước mắt Hưng rơi lã chã. Cổ họng anh nghẹn đắng. Anh thấy mình tệ hại và vô ơn đến mức nào. Người phụ nữ ấy chưa từng đòi hỏi anh bất cứ thứ gì, thậm chí món nợ 50 triệu suốt bao năm bà vẫn âm thầm chịu đựng, không hé nửa lời, chỉ sợ con rể tự ái.

Hoa vẫn khóc nấc lên, nắm chặt tay mẹ:

– Mẹ cầm đi… con trả mẹ… con không thể yên lòng khi nợ mẹ…

Hưng quỳ sụp xuống trước mặt mẹ vợ, giọng anh run rẩy:

– Con xin lỗi mẹ… con sai rồi… mẹ cầm lấy đi, đây là tiền của mẹ… Con hứa từ nay sẽ báo hiếu mẹ đầy đủ… mẹ tha lỗi cho con…

Mẹ Hoa run run đặt tay lên đầu con rể, nước mắt rơi xuống tay anh nóng hổi. Bà khẽ nói:

– Mẹ không giận đâu con. Chỉ cần tụi con thương yêu nhau, mẹ mãn nguyện lắm rồi…

Hưng oà khóc. Giây phút ấy, anh thấy mọi sĩ diện, mọi đồng tiền anh từng cay cú giành giật trở nên nhỏ bé. Vì có những món nợ trên đời, cả đời này cũng không bao giờ trả hết – đó là món nợ nghĩa tình của những người đã âm thầm hy sinh tất cả cho mình mà chẳng đòi hỏi một lời cảm ơn.

× Popup Banner
Lên đầu trang